Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2733: Một đời người, hai huynh đệ

Hàn Bất Phụ nói: “Xem ra, ngươi đã đoán được một vài chuyện tiếp theo rồi... Không sai, lúc đó ta đúng thật đã gặp phải một vài khó khăn, cũng lâm vào mơ hồ. Cũng may lúc đó ta đã gặp được một vị lương sư, hắn giúp ta không ít, giúp ta biến nguy thành an mấy lần, thậm chí còn gả con gái cho ta nữa... À, đúng rồi, chính là mẫu thân của Thượng Hương"
Lâm Bắc Thần gật đầu. Sau đó lồng ngực như bị thít chặt.
Bởi vì hắn chợt nhận ra, mẫu thân của Hàn Thượng Hương đã từng chết trong tay Thiên Ấp Đế.
Đến cả thi hài cũng bị chế tạo trở thành Chuẩn Đế binh “Đế Vũ Nghê Thường Giáp”.
Nói cách khác, thê tử của lão Hàn đã...
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Hàn Bất Phụ, trong phút chốc, hắn không biết nói điều gì cho phải.
Sớm biết tin này, lúc đó xem như có liều mạng tử chiến, hắn cũng muốn xé rách mấy miếng thịt trên người Thiên Ấp Đế, báo thù cho lão Hàn.
Chỉ là, vẫn còn cơ hội.
Lâm Bắc Thần thầm thế trong lòng: Nhất định phải giết chết Thiên Ấp Đế. Phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, chém giết lập gia hỏa này. Hàn Bất Phụ nói: “Sau này xảy ra một vài chuyện, nhạc phụ bị giết, ta và Tiểu Ý liên thủ trốn khỏi Đế tinh. Từ lúc đầu ta chỉ định tìm ra kẻ cầm đầu để báo thù, sau đó thành lập nên thế lực thuộc về mình, trực tiếp đối đầu với Đế tinh, chính là bộ mặt ban đầu của “Quân đoàn Bắc Thần”
hiện giờ.."
Lâm Bắc Thần không hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì như thế là đang đào móc ký ức đau khổ của Hàn Bất Phụ.
“Kẻ thù là ai?"
Hắn hỏi.
Hàn Bất Phụ đáp: “Tứ các chủ, Lục các chủ, Thập tam các chủ của Thần thánh Nội các.."
Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau này ta tra ra được, cũng có liên quan đến Hoang Cổ tộc"
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Kẻ thù của ngươi chính là kẻ thù của ta. Lão Hàn, ta và người cùng nhau sóng vai chiến đấu"
Hàn Bất Phụ cười.
Hắn cũng không già mồm.
Bởi vì hắn cũng biết rõ tính tình Lâm Bắc Thần.
Một đời người, hai huynh đệ.
Nói thêm điều gì nữa đều là không trường nghĩa.
“Đi thôi, ta đích thân đi gặp Bất Hối, gặp a di"
Lâm Bắc Thần mở bí thuật Hồi Thành ra, định dẫn Hàn Bất Phụ trở về lại Vân Mộng thành Đông Đạo Trấn Châu.
Kết quả lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn...
Hở?
Dẫn theo người có hơi phí sức nha.
Quá trình còn tốn nhiều sức hơn rất nhiều so với tiến vào Đông Đạo Trấn Châu trước đây. Chẳng lẽ bởi vì thực lực cường hãn của lão Hàn sao? Lưu quang lập lòe. Quang ảnh lưu chuyển.
Đã đến Vân Mộng thành.
Hàn Bất Phụ ngơ ngác đứng tại cổng học việc sơ cấp đệ tam tỉnh lập, quan sát tất cả những cảnh vật quen thuộc ở xung quanh. Trong phút chốc, đúng là có hơi chân tay luống cuống. Cái gọi là cận hương tình khiếp. Ở trên người hắn, chỉ một thoáng đã biểu hiện vô cùng rõ ràng. Dù với tâm cảnh của cường giả Đế cấp, dù đã từng trải qua vô số chiến tranh và trận chiến trong vòng mấy trăm năm trong quá khứ, vào thời khắc này, trái tim của Hàn Bất Phụ cũng đang run rẩy. Sợ rằng tất cả đều là một giấc mơ.
“Đừng đứng ngây người ở đây nữa”
Lâm Bắc Thần đẩy người hắn, nói: “Không việc gì quan trọng, về nhà thăm lão mụ trước đi.”
Hàn Bất Phụ như tỉnh giấc từ trong mộng.
Xoay người chạy như điên về hướng nhà mình. Trong thành mới qua có vài năm, Hồng Hoang thì gần như nghìn năm. Nhưng mặc kệ đã trôi qua bao lâu, Hàn Bất Phụ sao có thể quên đường về nhà. Bước chân của hắn càng chạy càng nhanh hơn. Tất thảy cảnh vật xung quanh đều nhanh chóng lùi về sau. Cuối cùng, đã đến ngõ nhỏ quen thuộc, trông thấy viện lạc quen thuộc kia.
Ở cổng tòa viện, mấy người phụ nữ đang rửa rau nhặt rau, cười cười nói nói, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Trong đó có một lão nhân, trông cỡ năm sáu mươi tuổi, mái tóc dài xám trắng, người mặc quần áo vải thô, buộc một chiếc khăn trùm đầu, dáng người gầy gò, nhưng gương mặt hồng hào, động tác trong tay rất nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía con ngõ một chút, dường như đang chờ người nào đó trở về. Nước mắt Hàn Bất Phụ lập tức chảy xuống, hoàn toàn không thể khống chế nổi. Đó là nương của hắn. Là thân nương của hắn.
Cảnh tượng từng xuất hiện trong mơ vô số lần, cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Quá kích động, trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn không phát ra nổi thành lời. Ánh mắt của lão nhân kia lướt qua trên người hắn, nhưng cũng không dừng lại quá lâu. Tướng mạo của người trung niên trước mắt không giống như nhi tử của nàng, chỉ là khi nhìn thấy Hàn Bất Phụ khóc, nàng hơi kinh ngạc, đứng dậy bước đến, lo lắng hỏi thăm: “Hài tử, ngươi làm sao đấy? Một đại nam nhân, khóc cái gì chứ, gặp việc gì khó, nói cho mấy người thẩm thẩm bọn ta nghe xem.”
Vân Mộng thành hiếu khách.
Vân Mộng thành hiện giờ chính là Thánh địa của đại lục.
Hàn đại mẫu và tất cả cư dân bản địa đều kiêu ngạo tự hào, bình thường còn cố gắng thể hiện lòng nhiệt tình hiếu khách.
Hàn Bất Phụ phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt lão nhân kia.
“Nương!"
Rốt cuộc hắn đã gọi ra từ này.
Lão nhân ngẩn người, chợt ý thức được điều gì đó, lúc này mới nhìn kỹ nam tử trung niên trước mắt.
Thời gian dần trôi, lão nhân lờ mờ phân biệt được gì đó.
Trái tim nàng run lên, cánh môi hơi run rẩy.
“Ngươi là..”
Mặc dù đã liên tưởng được gì đó, nhưng vẫn có chút không dám thừa nhận. Hàn Bất Phụ gào khóc: “Nương, là ta, ta là Bất Phụ đây. Hài nhi đã trở về, trở về rồi”
Nếu để một đám cao tầng quân đoàn Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến mắt mở to. Vị thống soái vĩ đại không gì không biết, vị lãnh tụ luôn kiên cường, cứng rắng ngoan cường của quân đoàn, vậy mà lúc này lại khóc hệt như một đứa trẻ phải chịu hết mọi uất ức.
Lạch cạch.
Đồ ăn trong tay lão nhân rơi trên mặt đất. Nàng nâng gương mặt của Hàn Bất Phụ lên, cẩn thận quan sát, run giọng hỏi han: “Ngươi... thật sự là Cẩu Oa của ta sao? Ngươi... sao lại biến thành dáng vẻ thế này rồi?"
1210 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận