Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 991: Thuyết pháp

Chương 991: Thuyết pháp
Nữ tử cảm thấy Phương Chính đang chế nhạo mình, tức giận nói: "Ngươi... Ngươi cái đồ hòa thượng lưu manh!"
Phương Chính thì một mặt vô tội hỏi lại: "Bần tăng làm gì? Nói thật cũng không được sao? Bần tăng rất thành thật."
Mọi người thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu kia của Phương Chính, không nhịn được cười ha hả tại chỗ.
Nữ tử tức đến mức bắt đầu giở trò ăn vạ, đến bây giờ, nàng cũng có chút không phân biệt rõ Phương Chính là thật thuần khiết hay là giả thuần khiết. Tóm lại, kiểu thuần khiết tặc ngốc này khiến nàng có cảm giác nước tát không lọt, nói gì, mắng gì cũng đều không có tác dụng, đánh không tới người, cảm giác như bị thất bại.
Thấy nữ tử thua trận, nam tử da vàng như nến cũng hùa theo: "Đúng đấy, ngươi cái tên hòa thượng giả từ bi, thấy chết không cứu, còn tưởng mình là cái gì hòa thượng?"
"Thật có lỗi, bần tăng từ nhỏ đã là hòa thượng, lớn lên vẫn là hòa thượng. Bần tăng cũng không quá muốn làm hòa thượng, nếu thí chủ có biện pháp gì để bần tăng hoàn tục, bần tăng sẽ tạ ơn ngài." Phương Chính vẫn một mặt thành khẩn hỏi.
Nam tử da vàng như nến cười lạnh nói: "Đơn giản thôi, ngươi phá giới đi! Phá nhiều giới một chút, rất nhanh sẽ hoàn tục."
Phương Chính một bản mặt nghiêm túc nói: "Ý kiến không tệ, để bần tăng nghĩ xem."
Nhìn Phương Chính vẻ mặt chăm chú suy nghĩ, đám người cũng tốt, tổ ba người cũng được, lại có cảm giác khó hiểu muốn cười. Bởi vì theo họ nghĩ, Phương Chính hoàn tục? Chuyện này hiển nhiên không thể nào! Danh tiếng lớn như vậy, chùa chiền nổi như cồn thế này, lúc này, kẻ ngốc nào lại chọn hoàn tục? Thế mà Phương Chính lại có vẻ mặt chăm chú suy nghĩ. Như thể trên mặt viết: Ta rất chăm chú đang đùa giỡn ngươi đấy, mời kiên nhẫn chờ đợi!
Nghĩ đến đây, mọi người lại cười phá lên...
Phương Chính nhìn phản ứng của những người này cũng thấy bất đắc dĩ, hắn thật sự đang suy nghĩ mà! Thậm chí, hắn còn hỏi hệ thống.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, phạm giới chỉ làm tăng thêm nghiệp lực, nghiệp lực sẽ triệt tiêu công đức, ngươi nhất định phải làm vậy sao?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính nghe xong, quả quyết lắc đầu, đùa gì chứ, hắn tích lũy công đức dễ dàng lắm sao? Đều bị triệt tiêu, chẳng phải là phí công vô ích sao?
Thế là Phương Chính tiếp tục chăm chú nhìn tổ ba người nói: "Bần tăng cân nhắc rồi, làm vậy chỉ tăng thêm nghiệp lực cho bần tăng, có hại chứ không có lợi, không thể làm như vậy được. Thí chủ còn đề nghị nào khác không?"
Nam tử da vàng như nến nghe xong, trực tiếp trợn trắng mắt, trong lòng mắng to: "Đồ con lừa trọc chết tiệt, ngươi đây là công khai đùa giỡn ta đấy hả! Biến thái chết tiệt!" Nghĩ đến đây, nam tử da vàng như nến cũng lười tranh cãi với Phương Chính nữa, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc ngươi có cứu người hay không?"
Phương Chính lắc đầu thẳng thừng, hết sức nghiêm túc nói: "Không cứu!"
"Vì sao? Ta có bệnh, ngươi không cứu thì ít nhất cũng phải có lý do chứ?" Nam tử bị bệnh hỏi.
Phương Chính liếc nhìn hắn, mở tuệ nhãn xem xét, chỉ thấy người này toàn thân hắc khí lượn lờ. Thế là Phương Chính nói: "Bởi vì tội nghiệt trên người ngươi quá nặng, loại người như ngươi, bần tăng không cứu."
"Hòa thượng, sao ngươi lại nói thế? Mọi việc đều phải có chứng cứ, ngươi há mồm ra liền nói trên người ta có tội nghiệt, là người xấu, ngươi có chứng cứ à? Có tin ta cáo ngươi phỉ báng không!" Nam tử bị bệnh căn bản không tin Phương Chính có thể nhìn ra hắn là người xấu. Hắn cho rằng Phương Chính đang nói theo cảm tính thôi, dù sao thế càng tốt, đào hố mất nửa ngày rồi, hắn cứ chờ ở đây là được!
Nữ tử lập tức hùa theo: "Đúng đấy, ngươi tên hòa thượng này, cũng không có chứng cứ gì, vừa nhìn một cái liền nói người ta là người xấu. Hóa ra, những người ngươi nói là người xấu đều do ngươi tùy tiện phán đoán hết à!"
Nam tử da vàng như nến nói theo: "Đúng đấy, Phương Chính chủ trì, ngươi làm vậy có hơi vô lý quá không? Ngươi nói chúng ta là người xấu thì cũng phải có chứng cứ chứ? Vu khống trắng trợn thế ai mà chẳng làm được? Ai cũng làm thế thì còn công bằng chính nghĩa gì trên đời nữa? Đều là người lớn cả rồi, ăn nói cũng phải có trách nhiệm!"
Nam tử bị bệnh tiếp lời: "Đúng đấy, pháp luật nước ta quy định, nói xấu cũng là tội đấy! Mọi người đừng nhìn nữa, trước kia có lẽ chúng tôi có chỗ không đúng, đắc tội với người khác. Nhưng mà xét trên phương diện sự việc, tên hòa thượng này liếc tôi một cái, liền nói tôi là người xấu, cả người toàn tội nghiệt, loại ăn nói lung tung, vu oan người khác này, đổi lại là các người thì các người có chịu được không?"
Đám người nghe vậy cũng ngây ra. Họ đã nghĩ đến việc Phương Chính sẽ từ chối chữa bệnh, nhưng không ngờ Phương Chính lại dùng lý do này! Lý do này thật sự quá khiên cưỡng.
Cũng như lời ba người kia nói, ai cũng là người trưởng thành cả rồi, nói chuyện phải có trách nhiệm. Đùng một cái lại phán một người xa lạ không quen biết là người xấu, có chút quá đáng thật.
Thế là mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Chính, muốn nghe xem Phương Chính giải thích như thế nào.
Thấy dư luận bắt đầu quay ngược lại, trong mắt ba người kia cũng hiện lên một vòng ý cười.
Trong đám người, hai nam tử mặc áo lông lặng lẽ tiến lại gần nhau, người mặc áo lông xám nói nhỏ: "Viện trưởng, mấy người ông tìm có đáng tin không vậy? Trước đó ồn ào một hồi lâu, hóa ra đều là đang đào hố à!"
Hai người này chính là viện trưởng bệnh viện Phổ Thiên, Hứa Phổ và người đàn ông mặt rỗ.
Hứa Phổ nghe vậy, hừ hừ hai tiếng, mang theo vài phần đắc ý nói: "Phương Chính dù sao cũng còn quá trẻ, đặt ra quy củ chỗ nào cũng có sơ hở. Lần này, bọn diễn viên kia chỉ cần bắt được một cái sơ hở của hắn rồi tấn công thôi. Chỉ nhiêu đây cũng đủ để hắn khổ sở rồi."
Người mặt rỗ nói nhỏ: "Xem hắn lần này xoay sở thế nào! Cái hố này coi như là chính hắn tự đào... Hắc hắc, cái này gọi là phiên bản hiện đại tự chui đầu vào rọ à?"
Hứa Phổ nghe vậy cũng cười.
Đúng lúc này, Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "Ồ? Các ngươi chắc chắn muốn xem chứng cứ sao?"
"Chuyện này mà đổi lại là anh thì anh nghĩ sao?" Nam tử bị bệnh tức giận bừng bừng.
"Hòa thượng, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám nói xấu chúng ta, nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng! Không giải thích rõ ràng, thì để cảnh sát, để pháp luật cho chúng ta một câu trả lời!" Nữ tử hùa theo.
Nam tử da vàng như nến thì hô lớn: "Cảnh sát! Cảnh sát, chuyện này các anh có quản không? Các anh sẽ không bao che cho nhau chứ? Ở đây có nhiều cảnh sát, nhiều nhà báo thế này, các anh có dám bao che không?"
Trong đám người, hai cảnh sát nghe thấy vậy, nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia câu nói: "Mẹ kiếp cái tên này nói xong chưa vậy?"
Người sáng suốt đều nhìn ra, đạo lý chắc chắn là ở phía Phương Chính, ba tên này chỉ đến gây rối thôi. Nhưng mà ồn ào đến tận giờ, Phương Chính không những không phát hiện mình đã rơi vào bẫy của đối phương mà ngược lại còn rơi vào thế yếu.
Cảnh sát vốn không muốn quản, nhưng mà cũng như ba người kia nói, bao nhiêu người đang nhìn, nhiều nhà báo đang ở đây, người ta chưa gọi thì thôi, đã gọi rồi thì luôn phải ra hòa giải một chút.
Thấy cảnh sát xuất hiện, nữ tử càng cảm thấy có thêm sức mạnh, trừng mắt Phương Chính hỏi: "Phương Chính chủ trì, cảnh sát cũng đến rồi, ngươi còn không mau cho chúng ta một lời thuyết pháp đi?"
"Đúng, cho chúng ta một lời thuyết pháp!" Nam tử da vàng như nến hô theo.
"Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho tôi!" Nam tử bị bệnh quát theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận