Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 206: Nhẹ nhàng thở ra

Lý Tuyết Anh nghe vậy, thử thăm dò dùng sức bước lên, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân nâng nàng không phải tay, mà là đại địa c·ứ·n·g rắn, phi thường ổn! Lúc này Lý Tuyết Anh mới yên tâm thả chân còn lại xuống.
Phương Chính niệm kinh văn, cố gắng không nhìn tới nơi bị quần da bó c·h·ặ·t, p·h·ác họa ra đường cong Hoàn Mỹ của thân thể nàng, dồn lực chú ý vào hai chân của Lý Tuyết Anh, hai tay nắm chắc, Lý Tuyết Anh thì vịn thân cây, từ từ trượt xuống, cuối cùng bình an đáp đất.
Toàn bộ quá trình, Phương Chính gần như không chạm vào nàng một chút nào, điều này khiến Lý Tuyết Anh lần nữa cảm thán không thôi, nếu đổi là người khác, không chừng đã sơ ý để tay r·u·n một cái, thừa cơ ôm nàng. Hòa thượng này ngược lại đúng là chân quân tử...
Nghĩ đến quân tử, Lý Tuyết Anh đột nhiên nhớ đến nịt v·ú của mình, nói: "Phương Chính p·h·áp sư, ngươi không tò mò vì sao ta lại leo cây sao?"
Phương Chính cười khổ đáp: "A Di Đà Phật, bần tăng đương nhiên biết thí chủ vì sao lại leo cây." Đến nước này, Phương Chính cũng hiểu, chuyện này phần lớn không giấu được. Dù sao sự việc cũng không phải do hắn làm, đã bị p·h·át hiện, vậy cứ thẳng thắn thôi.
"Ơ... p·h·áp sư, ngươi biết?" Lúc này Lý Tuyết Anh ngẩn người, nàng ngược lại không nghĩ Phương Chính là kẻ t·r·ộ·m đồ lót, chỉ nghĩ con sóc kia là tên trộm tay chân, ăn trộm. Có khi nhặt được nội y của nàng, vụng trộm nhét vào tổ, Phương Chính lại không biết. Nhưng xem ra hiện giờ, sự tình không phải vậy.
Phương Chính thở dài nói: "Thí chủ theo bần tăng đi."
Lý Tuyết Anh nhìn theo bóng lưng Phương Chính, tò mò đi theo, vào hậu viện, liền thấy Độc Lang và hầu tử đang ngồi xổm ở đó, không biết làm gì. Thấy Phương Chính, lập tức tránh qua một bên.
"Hai người các ngươi cũng lại đây đi, chuyện mình làm mà còn muốn trốn sao?" Phương Chính trách mắng.
Hai tên kia lập tức ủ rũ cúi đầu đi đến.
Lý Tuyết Anh thấy phản ứng của hai con vật, càng tò mò hơn, lũ động vật này thật có linh tính a!
Phương Chính mở cửa lớn thiền phòng, dẫn Lý Tuyết Anh vào trước tủ quần áo, nói: "Thí chủ mở ra xem thử đi."
Lý Tuyết Anh gật đầu, mở tủ quần áo, lập tức trợn tròn mắt!
Phương Chính cười khổ: "Chắc là đều ở đây cả rồi."
"Cái này... Phương Chính p·h·áp sư, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lý Tuyết Anh không dám tin nhìn Phương Chính, nàng nhìn kiểu gì cũng không thấy Phương Chính giống kẻ c·u·ồ·n·g d·â·m. Chẳng lẽ lần này nàng đã nhìn lầm? Hóa ra đây là một con sói đội lốt cừu?
Phương Chính chỉ vào hầu tử dưới đất nói: "Tên này là một kẻ cắp chuyên nghiệp, bần tăng cũng không ngờ hắn lại ra tay với các thí chủ."
Lý Tuyết Anh nhìn hầu tử đang bụm mặt, ngượng ngùng xoa xoa mông, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quái: "Hầu tử, t·r·ộ·m đồ lót? Cái này..." Lý Tuyết Anh chỉ cảm thấy đầu óc không thể nào hiểu nổi, một con khỉ mà lại đi ăn t·r·ộ·m đồ lót sao?
Phương Chính lắc đầu: "Không chỉ có nó, mà cả ba đứa."
Độc Lang liền nằm sấp xuống đất, che mặt bằng móng vuốt, m·ấ·t hết cả mặt mũi rồi... Con sóc thì trực tiếp vùi đầu vào bộ lông dài của Độc Lang.
Lý Tuyết Anh nhìn ba con vật nhỏ có tính người này, vẻ mặt khó tin mà nói: "Phương Chính p·h·áp sư, thật tình mà nói, chuyện này... Ta thật khó có thể tin. Mà còn nữa, chúng sao lại... có vẻ hiểu được ngươi nói gì?"
Phương Chính khẽ mỉm cười: "Ba đứa nhóc đều là Tinh Linh, bọn chúng hiểu được ý của ta, cũng có thể hiểu ý của ngươi. Nếu không tin ngươi cứ nói chuyện thử xem."
Nói xong, Phương Chính liền đi ra ngoài.
Lý Tuyết Anh thấy vậy, mỉm cười, nàng biết, Phương Chính đang tránh hiềm nghi đó thôi. Có hắn ở đây, sao có thể chứng minh ba con vật kia có linh tính? Biết đâu chừng hắn đứng sau chỉ đạo thì sao.
Lý Tuyết Anh hít sâu một hơi, nhìn ba con vật nhỏ trước mặt, cất tiếng hỏi mấy câu, kết quả ba con lại nhìn nàng với ánh mắt mơ màng. Lý Tuyết Anh dứt khoát khoa tay múa chân, kết quả hầu tử lập tức vào guồng, cùng nàng khoa tay múa chân, Lý Tuyết Anh kinh ngạc p·h·át hiện, con khỉ này vậy mà thật sự có thể giao tiếp được với nàng.
Sói và sóc cũng thế, chỉ cần nàng khoa tay rõ ràng, đối phương cơ bản sẽ hiểu chút ít, đồng thời đáp lại... Thế là Lý Tuyết Anh thích thú, hỏi chúng sao lại đi trộm đồ lót.
Kết quả, hầu tử cầm một chiếc áo lót bọc lên đầu, khoa tay, ý là dễ chịu, dễ ngửi... Con sóc thì bọc lấy áo n·g·ự·c, ấm áp. Sói thì tỏ vẻ bị lôi kéo đi làm việc chân tay...
Lý Tuyết Anh lập tức bật cười, càng nói càng hăng say, dứt khoát ngồi tại chỗ nói chuyện với ba con vật, không chịu đi ra.
Phương Chính đợi bên ngoài nửa ngày, nghe tiếng cười không ngớt bên trong, nhưng không thấy Lý Tuyết Oánh ra. Dù sao hắn cũng coi như yên tâm, trò chuyện như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì đến hắn. Chuyện đã rõ ràng rồi, Phương Chính đang nghĩ đến việc bồi thường. Nhiều nội y như vậy, đâu có thể tùy tiện được, nhưng hắn lại có tiền ư?
Nghĩ đến tiền, Phương Chính liền muốn rơi nước mắt, chắc chắn hắn là vị hòa thượng nghèo nhất từ trước tới nay.
Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó hai vị cảnh s·át n·hân dân cùng Vương Hữu Quý và Vu Quảng Trạch đi đến.
"Phương Chính p·h·áp sư, có ngươi ở đây thì tốt rồi." Vừa thấy mặt, Vương Hữu Quý đã lên tiếng.
Phương Chính chắp tay trước n·g·ự·c: "Các vị thí chủ, có chuyện gì vậy?"
"Phương Chính p·h·áp sư, là thế này..." Vu Quảng Trạch đơn giản kể lại vụ án mất trộm nội y buổi sáng. Phương Chính sớm đã biết, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe hết.
"Phương Chính p·h·áp sư, những nơi khác chúng tôi đã xem qua, vậy, nếu tiện, chúng tôi muốn đến xem quý tự một chút." Cảnh s·át n·hân dân Lữ Lương cười nói, lần phá án trước, anh ta cũng đi cùng, nên cũng học được vài chiêu. Không phải là điều tra, mà là tham quan.
Phương Chính cười khổ nói: "Không cần tìm nữa, chuyện này bần tăng đã biết, kỳ thật..."
Phương Chính đã có đối sách, hắn sớm đã nghĩ thông suốt, tất nhiên sẽ không không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, có người lại cướp lời của hắn.
"Vu đạo, thôn trưởng, và hai vị cảnh s·át, tôi đã đi tham quan chùa trước mọi người một bước rồi. Bên trong lẫn bên ngoài đều đã xem hết, Phương Chính p·h·áp sư là một p·h·áp sư chân chính, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ấy, cũng sẵn lòng đứng ra làm chứng." Trong khi nói, Lý Tuyết Anh dắt Độc Lang, trên vai còn có con sóc ngồi, phía sau là hầu tử mặc tăng bào, đi đứng học dáng Phương Chính.
Thấy cảnh tượng này, Vu Quảng Trạch, Vương Hữu Quý, đám công an đều ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại minh tinh quốc tế đang giúp Phương Chính sao?
Lữ Lương cười nói: "Lý tiểu thư, cô x·á·c định là đã xem hết rồi?"
Lý Tuyết Anh đáp: "Đương nhiên, đừng quên tôi cũng là người bị h·ạ·i. Tôi đến đây đã nửa ngày rồi, trong trong ngoài ngoài đều xem kỹ, chắc chắn không phải do p·h·áp sư làm." Nói rồi, Lý Tuyết Anh nói sang chuyện khác: "Vu đạo, tôi cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết làm lớn thêm nữa, chi bằng cứ quay phim trước đi."
Người bị h·ạ·i còn không muốn truy cứu nữa, những người khác sao còn nói được gì? Về phần những cô gái bị t·r·ộ·m nội y khác, chắc hẳn cũng chẳng ai phản đối ý kiến của Lý Tuyết Anh đâu.
Thế là Vu Quảng Trạch nói: "Vì Tuyết Anh không muốn mất thời gian truy cứu, vậy cứ thế này trước đã. Lữ cảnh s·át chuyện này cũng làm các anh bị liên lụy, nếu được thì, có thể không..."
"Vu đạo, các anh là kh·á·c·h quý của chúng tôi. Cứ yên tâm đi, hôm nay tôi và đồng nghiệp sẽ ở lại, nếu như tên trộm kia còn dám tới, nhất định bắt tại chỗ." Lữ cảnh s·át nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận