Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 348: Trộm mà Vô Đạo

"Ngươi cũng biết, lợn rừng gây ra không ít nguy hại cho dân làng, nên có người lên núi săn lợn, các thôn dân đều làm ngơ cho qua. Nhưng việc mang súng lên núi lại khác, người mang theo súng đã tự mình vi phạm pháp luật." Phương Chính nói.
Hồng hài nhi nghe đến súng, trong mắt ánh lên tia sáng: "Ta từng thấy súng trên điện thoại, nhưng chưa sờ bao giờ... Súng, lợi hại lắm à?"
"Đánh gà thôi mà, không có vấn đề." Phương Chính nói.
Hồng hài nhi lập tức trợn tròn mắt: "Vậy không phải là đồ lưu manh chuyên gây chuyện rồi sao?"
"Nhưng mà, đạn bi hay đạn chì tầm gần uy lực rất lớn. Không thể để bọn họ mang súng chạy lung tung trên núi, quá nguy hiểm." Phương Chính nói xong, vỗ vỗ đầu lợn rừng rồi hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu?"
Lợn rừng lập tức nhìn về phía bên phải, Phương Chính gật đầu: "Bây giờ để ngươi tìm lại đường, ngươi còn tìm được không?"
Lợn rừng vội gật đầu, sau lại lắc đầu: "Bọn họ có đồ vật đó, rất dọa heo."
Phương Chính nói: "Không sao, có chúng ta ở đây, không có gì phải sợ. Dẫn bọn ta qua đó đi."
Lợn rừng hơi do dự, nhưng khi Hồng hài nhi vừa trừng mắt, nó liền ngoan ngoãn dẫn đường.
Lúc này, con sóc từ trong ngực Phương Chính ló đầu ra, nói: "Sư phụ, chính là hướng đó. Bọn chúng có một cây gậy đen rất dài, nhưng lợi hại lắm."
Phương Chính cười đáp: "Lợi hại hơn nữa thì có bằng sư đệ ngươi không? Có bằng sư phụ ngươi không?"
Tiểu gia hỏa nắm chặt tay lại, vung nắm đấm nói: "Đánh bọn chúng! Bọn chúng xấu quá! Tứ sư đệ, đánh bọn chúng!"
Phương Chính cho tiểu đồ vật này một cái cốc đầu, nó đau liền rụt lại, không dám ồn ào nữa.
Cùng lúc đó, nhóm năm người đang tiến vào sâu trong núi càng đi càng xa, cây cối càng thêm rậm rạp. Đi cùng Lâm Tử, nam tử trẻ tuổi có chút lo lắng hỏi: "Anh Lâm, chỗ này là rừng sâu núi thẳm rồi đúng không? Liệu có gấu không?"
"Gấu cái rắm ấy, chỗ này chỉ là bên ngoài Thông Thiên Sơn thôi. Chỉ là môi trường ở đây được bảo vệ tốt, nên cho cậu cảm giác như ở rừng sâu núi thẳm. Rừng sâu núi thẳm thực sự, cho dù là tôi, cũng không dám xâm nhập. Còn gấu... nếu thật sự gặp, không ai được lên tiếng, nghe theo tôi chỉ huy hết, biết chưa? Lâm Lỗi, nếu cậu sợ, thì quay về trước đi." Lão Lương hừ giọng nói.
Lâm Lỗi nghe xong, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng kêu lên: "Ai sợ chứ? Tôi chỉ là hỏi thôi mà..."
"Đều nói trong rừng lợn rừng còn lợi hại hơn gấu, chúng ta đuổi được cả lợn rừng rồi, còn sợ gấu chắc?" Lâm Oánh ít nói có chút tò mò hỏi.
"Con lợn rừng chúng ta gặp trước đó chỉ hơn trăm cân, không tính là lợn lớn. Hơn nữa, không biết con lợn đó làm sao, không muốn đánh nhau với chúng ta, vừa thấy đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Thật sự, bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy con heo nào lạ như thế... Mấy con lợn rừng tôi gặp trước kia, toàn cắm đầu lao tới, rất hung dữ." Lão Lương nói.
Người đàn ông cuối cùng là một người ít nói, mặt vuông chữ điền, anh ta vác một chiếc cung phức hợp trên lưng, đùi đeo dao găm, trông có chút hung hãn.
Lâm Tử đột nhiên lên tiếng với người đàn ông kia: "Có Hạ ca ở đây, cậu sợ cái rắm! Nếu thật có gấu, thì tối nay chúng ta ăn tay gấu, còn bộ da gấu đó, đem bán cũng được khối tiền."
Nghe Lâm Tử nói hùng hồn như vậy, thiếu niên Lâm Lỗi cũng có thêm tự tin, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử sức.
Lão Lương thì liếc Hạ Mạnh, trong mắt là vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ gì thì có lẽ chỉ mình hắn ta rõ.
Khi đang đi, Hạ Mạnh đột nhiên mở miệng nói: "Phía trước có tiếng nước."
Lão Lương vẫn xem thường nói: "Phía trước có cái thác nước nhỏ, không có nhiều nước đâu, nhưng đó lại là nơi động vật thích tụ tập. Đi thôi, hy vọng chúng ta gặp may, gặp được con mồi nào ngon."
Lâm Tử nói: "Lão Lương đúng là bản đồ sống, giỏi thật đấy."
Lão Lương hơi ngẩng đầu lên, hắn ta thích loại cảm giác này, nếu ở thành thị, hắn ta chỉ là một tên nhà quê, nhưng ở trong khu rừng này, hắn chính là vua! Mặc kệ ngươi là thân phận gì, lai lịch ra sao, không có hắn, một bước khó đi, nói chuyện với hắn cũng phải cẩn thận.
Lâm Tử nghe vậy chỉ cười, còn trong lòng nghĩ gì thì chỉ có mình anh ta mới biết.
Đúng lúc này, hai con chó săn đột nhiên gầm gừ, một bóng xám ở xa vụt qua, Lão Lương cười nói: "Bữa trưa tới rồi, đi, bắt về!"
Nói xong, hai con chó săn lao tới, chẳng mấy chốc, chúng ngậm một con thỏ hoang chạy trở về.
Lâm Lỗi hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy con mồi, có vẻ rất mới lạ, nhìn con thỏ rừng trong miệng chó săn nói: "Tiếc quá, chết rồi."
"Chưa chết." Lão Lương nói xong, đi đến, một tay túm lấy tai thỏ xách lên, mọi người xúm lại xem xét, quả nhiên, con thỏ không hề bị thương, vẫn còn sống.
"Lão Lương, chó của anh giỏi thật đấy!" Lâm Tử kinh ngạc nói, anh ta từng thấy không ít chó săn, rất nhiều chó lao vào cắn chết con mồi rồi mới mang về. Nhưng chó của Lão Lương lại biết bắt sống!
Hạ Mạnh cũng nói: "Không tệ, lại còn là chó vườn."
"Nhưng mà cho cậu hai con ngao Tây Tạng, cậu cũng chẳng huấn được chó ngoan như vậy." Lão Lương lập tức đáp trả, hai con chó này là bạn tốt của hắn, không chấp nhận ai chê chúng.
Hạ Mạnh không tranh cãi với hắn, mà chỉ nói: "Hình như bên kia còn có động tĩnh, chó của anh cứ nhìn về phía đó."
"Đi thôi, chắc là một ổ thỏ con." Lão Lương rất hiểu chó của mình.
"Lão Lương, nói vậy đây là thỏ mẹ rồi? Vậy chúng ta bắt nó, thỏ con phải làm sao?" Lâm Oánh có chút không đành lòng hỏi.
"Xem nó lớn thế nào đã, nếu đủ lớn thì bắt cả về ăn. Nếu nhỏ quá, cho chó ăn." Lão Lương nói một cách hờ hững.
Lâm Oánh nhíu mày: "Thế này... không hay lắm."
"Có gì không hay chứ? Trong núi này, tao là vua, tao bảo ăn ai thì ăn người đó!" Lão Lương ngạo nghễ nói.
Hạ Mạnh nói: "Vật cạnh thiên trạch không sai, nhưng mà động vật trong thời kỳ cho con bú thì vẫn nên thả. Anh làm vậy có chút tuyệt hậu."
Lão Lương bất mãn nói: "Lâm Tử, tao nể mặt mày là khách quen, mới nhận kèo của mày đấy. Nếu như bạn của mày cứ thế này, chúng ta không có cách nào tiếp tục được."
Lâm Tử vội vàng kéo Hạ Mạnh và Lâm Oánh: "Lão Hạ, lão muội, hai người bớt cãi nhau đi. Chỗ này là núi lớn, loại thỏ này nhiều lắm, làm gì vì một ổ thỏ mà mất vui. Lão Lương, anh cũng đừng để ý, chúng ta đi tiếp thôi."
Lão Lương thấy Lâm Tử nói vậy thì sắc mặt mới khá hơn, theo chó đi tiếp, chẳng mấy chốc liền nghe thấy Lão Lương kêu lên: "Một ổ thỏ con, không có thịt gì, cho chó ăn!"
Tiếp theo đó là một tràng tiếng chó sủa...
Lâm Oánh bụm mặt quay đi, đồng thời mang theo vài phần tức giận: "Anh, như vậy tàn nhẫn quá đi. Anh không làm gì sao?"
Lâm Tử cười khổ nói: "Em tưởng đưa cho hắn năm trăm đồng thì mình thật sự là ông chủ của hắn à? Lão già này tính tình quái gở lắm, anh trai em dựa vào hắn kiếm cơm đó. Trên núi vẫn còn không ít thợ săn trộm, nhưng mà mấy người đó đều là thợ săn cổ điển, cái gì mùa xuân không lên núi, cái gì săn bắt không quá ba con, lắm quy tắc lắm. Mỗi năm thu lại con mồi chẳng được bao nhiêu, chỉ có lão Lương là không kiêng nể gì, nhà mình phần lớn mối làm ăn đều là từ chỗ hắn mà ra. Hắn mới là thần tài... Lần này mang mọi người tới, cũng chỉ là mở mang tầm mắt, thấy chút sự đời thôi. Đi, lát nữa đừng cãi nhau với hắn, cứ theo xem là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận