Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 863: Nhảy dựng lên. . .

Chương 863: Nhảy dựng lên. . .Phương Chính lại không có ý định đưa tay kéo hắn một cái, mà tiếp tục nói: "Tin vào chính ngươi, tin vào tình yêu của ngươi với con gái, tin vào việc ngươi có thể làm được, ngươi nhất định có thể làm được!" Khán giả không nhìn thấy Phương Chính, nhưng mọi người đều thấy Trần Đại Niên đang cố gắng đứng dậy! Ngay khoảnh khắc đó, chẳng ai biết là ai, cất giọng hô to một tiếng: "Tết, đứng lên!" Tiếp đó liền có người hô theo: "Anh Trần đứng lên!" "Tết đứng lên!" "Chú ơi đứng lên!" Người chủ trì hoàn hồn, cũng hô hét theo. "Chú ơi đứng lên!" Tân lang ở trên cũng hô theo. "Mọi người cùng tôi hô nào, đứng lên, đứng lên, đứng lên!" Người chủ trì thấy không khí tại hiện trường càng lúc càng cuồng nhiệt, dứt khoát không chủ trì hôn lễ nữa, mà trực tiếp trở thành đội trưởng đội cổ vũ, hô hào. Lực lượng mười phần, sự cổ vũ cũng là mười phần! Mọi người theo bản năng hô theo: "Đứng lên, đứng lên, đứng lên!" Tiếng hò reo như sấm dậy vang lên, khách ở đại sảnh bên cạnh nghe thấy, liền chạy sang xem cho ra lẽ. Khách đi ngang qua hành lang nghe thấy cũng ghé lại hỏi han. Nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng không mang đồ ăn nữa, mà đứng đó hô theo. Quản lý khách sạn tới, ông chủ cũng bị gọi ra, đầu bếp bỏ cả cái gáo xuống, cũng đi ra theo. Khi mọi người nghe kể về chuyện của Trần Đại Niên xong, ai nấy cũng đều không tự chủ, hô theo: "Đứng lên, đứng lên, đứng lên!" Âm thanh này như một đợt sóng lớn càn quét cả hỉ đường! Phương Chính đứng đó, cảm nhận được những tiếng hô hào xung quanh, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bành trướng! Cúi đầu nhìn Trần Đại Niên, nói: "Nghe kìa, nghe bọn họ đang kêu cái gì kìa. Vì chính ngươi, vì con gái ngươi, vì sự ủng hộ của mọi người. . ." Phương Chính một khắc trước còn nhỏ giọng nói, đến phía sau, trực tiếp gầm lên một tiếng, như Sư Tử Hống! Âm thanh này là dùng nhập mộng để kêu, chỉ có Trần Đại Niên mới nghe được, lại giống như sấm sét! Những lo lắng trong lòng hắn tan biến trong nháy mắt! Đồng thời hắn còn nghe thấy tiếng cổ vũ vang như sấm dậy ở bốn phía! Còn thấy con gái mình khóc không thành tiếng, người duy nhất không thấy được là hòa thượng áo trắng kia, phảng phất vừa thấy, vừa nghe đều chỉ là mộng cảnh. Nhưng lúc này hắn không còn quản được nhiều như vậy, hắn chỉ biết, mình nhất định phải đứng lên! Vì bản thân, vì con gái, vì tất cả những người ủng hộ hắn, đứng lên! Thế là Trần Đại Niên rống lên giận dữ, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh trào ra từ trong lòng, cơ bắp toàn thân như dây nổ, chuyển sức mạnh xuống dưới, rót vào hai chân, hai chân như có một luồng sức mạnh bùng nổ! Cảm giác đã lâu này, khiến hắn không nhịn được mà gầm lên một tiếng, hai tay dùng sức chống nhẹ, hai chân đạp một cái! Khoảnh khắc đó, tất cả tiếng hô hào đều dừng lại! Tất cả mọi người đều nín thở, không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt! Vì họ thấy, Trần Đại Niên người què đã bao năm vậy mà tự mình đứng dậy được! Không đúng, là nhảy dựng lên! Tất Như Tâm đứng ở trên sân khấu, nhìn người đàn ông như thiên thần nhảy dựng lên kia, nước mắt không ngừng rơi xuống. Vừa nãy vì quá căng thẳng, môi nàng đã cắn đến rách cả da, máu tươi chảy xuống, nhưng nàng hoàn toàn không hay biết. . .Trần Oanh Oanh che miệng, mở to mắt nhìn, không tin nổi vào mắt mình, xen lẫn mừng vui vô ngần mà nhìn Trần Đại Niên! Khi Trần Đại Niên hai chân chạm đất, vững vàng đứng trước mặt cô, Trần Oanh Oanh oà lên một tiếng, không thể nhịn được nữa, khóc nức nở như mưa, nhào vào lòng Trần Đại Niên. Trần Đại Niên không nghĩ rằng phản ứng của Trần Oanh Oanh lại lớn như vậy, chính bản thân hắn còn đang trong cơn mộng mị, chưa hoàn hồn lại, bị cô bé nhào đến thì theo phản xạ dưới thân thể là muốn ngã về sau. Kết quả, hắn cảm thấy có một bàn tay đột nhiên đỡ lấy hắn. Trần Đại Niên theo bản năng quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả, máy sấy vẫn thổi, màn trướng trắng vẫn đang lay động, nhưng Trần Đại Niên biết, nơi trông như không có người kia, hẳn là vẫn có một người, một người như thần thánh! Trần Đại Niên quay đầu, đối phía sau, khẽ nói một câu: "Cảm ơn. . ." Đáng tiếc, phía sau cũng không có ai trả lời hắn. Trần Đại Niên nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Oanh Oanh nói: "Nha đầu ngốc, hôm nay là ngày vui của con, khóc lèm nhem hết cả rồi. . . Còn ra thể thống gì nữa?" "Dạ? Vậy. . . Vậy con có cần phải dặm lại trang không?" Trần Oanh Oanh hoàn hồn, vội vàng nói. Trần Đại Niên ha ha cười nói: "Dặm gì mà dặm? Cái thằng nhãi Lô Dịch mà dám chê con xấu? Nếu hắn dám chê, bố giúp con xử hắn!" Nói xong, Trần Đại Niên quay người, tay trái co lên! Trần Oanh Oanh hé miệng cười một tiếng, ôm lấy cánh tay Trần Đại Niên, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, như cảm giác lần đầu tiên cô tới nhà trẻ năm nào, có ba ở bên cạnh, không sợ gì hết! Trần Đại Niên dắt Trần Oanh Oanh đi lên bục chữ T, đồng thời tiếng vỗ tay như sấm vang lên, vô số người đỏ mặt liều mạng vỗ tay! Phảng phất như chính họ đang kết hôn vậy. . . Đồng thời, mọi người miệng không ngừng reo: "Kỳ tích, quả là kỳ tích!" Trần Đại Niên dắt Trần Oanh Oanh tới trước mặt Lô Dịch, người chủ trì đưa micro đến, Trần Đại Niên nói: "Nhãi con, ta giao bảo bối quý giá nhất của đời ta cho ngươi, nếu ngươi dám ức h·i·ế·p nó. . ." "Cha. . ." Trần Oanh Oanh nũng nịu kéo tay Trần Đại Niên. Trần Đại Niên lúc này mới hừ hừ hai tiếng, không nói nữa. Lô Dịch vô cùng tôn kính nhìn Trần Đại Niên, cung kính lại vô cùng nghiêm túc nói: "Thưa chú, chú cứ yên tâm, con Lô Dịch này tuyệt đối sẽ không ức h·i·ế·p Oanh Oanh, nếu có ngày đó, không cần chú động thủ, con tự vả vào mồm!" Phụ thân của Lô Dịch cũng tới, nói: "Thông gia, ông cứ yên tâm, nhà chúng tôi không có văn hoá gì, nhưng nếu con tôi dám ức h·i·ế·p Oanh Oanh, tôi đánh gãy chân nó trước! Rồi giao lại cho ông đánh!" Trần Đại Niên nghe vậy, lúc này mới cười, trao tay Trần Oanh Oanh vào tay Lô Dịch. Trong nháy mắt đó, Trần Đại Niên như trút được gánh nặng mà thở phào. Khoảnh khắc đó, trong mắt Trần Đại Niên lóe lên một tia sáng, rồi một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên. "Đi thôi." Phương Chính thấy đến đây thì biết không còn chuyện gì liên quan tới mình nữa. Hôn lễ đã kết thúc, tiếp theo là mở tiệc, mà còn đứng ở đây, đám đệ tử này sợ là sẽ sớm lao vào c·ướ·p sạch đồ ăn ngon mất. "Sư phụ, cứ đi như vậy hả? Con còn chưa ăn gì nữa." Con sóc đáng thương nói. "Đúng đó, Tam sư huynh dù sao còn gặm được cái chậu sắt, biết đâu lại liếm được tí mùi vị. Còn bọn con thì chẳng có gì trong bụng cả." Hồng Hải phàn nàn. Độc Lang cũng nói theo: "Sư phụ, sau này con không xuống núi với người nữa đâu, một lần xuống núi thì đói một lần, cho dù không đói cũng sẽ thèm. . . Vẫn ở trên núi là tốt nhất, mắt không thấy, miệng không thèm." Phương Chính: ". . ." Đám cưới của con gái cử hành vô cùng thuận lợi, bởi vì sự xuất hiện của Trần Đại Niên, có rất nhiều người tới chúc phúc, người đi ngang qua, đầu bếp, phục vụ, khách phòng bên, thậm chí là khách ở tầng trên tham dự đám cưới khác cũng tới. . . Trần Đại Niên vô cùng hài lòng về đám cưới này. Nhưng khi khách khứa tản đi, sau khi về nhà, Trần Đại Niên cùng Tất Như Tâm nhìn nhau, đều thấy sự cô đơn trong mắt đối phương. Ngôi nhà rộng lớn như vậy, phảng phất như thiếu một thứ gì đó, trống trải. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận