Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1265: Người cùng tự nhiên

Trong lúc mọi người đang lo lắng, có người hoảng sợ nói: "Có voi rừng đến đây! Mọi người cẩn thận!"
Kim Xương trong lòng run lên, thầm nghĩ có chuyện chẳng lành, vội chạy tới xem tình hình. Tiếp đó liền nghe được có người hoảng hốt nói: "Trên lưng voi rừng có người!"
Kim Xương theo bản năng dùng đèn pin chiếu qua, chỉ thấy trên lưng voi rừng hình như đang nằm hai đứa trẻ con!
Kim Xương lập tức bảo mọi người chú ý, đừng làm thương đến người, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ, làm sao để trấn an con voi, cứu được bọn trẻ.
Đúng lúc này, voi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, rồi dùng vòi quấn lấy hai đứa bé.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sợ đến không dám lên tiếng, sợ bất cẩn kích thích voi, khiến trẻ con bị nó làm thương.
Nhưng điều làm tất cả mọi người kinh ngạc là, voi dường như không có ý làm hại bọn trẻ, mà nhẹ nhàng đặt chúng xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước, quay đầu bỏ đi!
Nghe tiếng chân voi đi xa, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi nào thì voi rừng lại dễ nói chuyện như vậy?
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, Kim Xương đã chạy tới, không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn quần áo cũng biết, đây là hai đứa con nhà mình! Kim Xương vội kiểm tra hai đứa trẻ, lại kinh ngạc phát hiện, bọn trẻ chỉ đang ngủ thiếp đi!
Mặt Trời Nhỏ thậm chí còn đang mơ đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rất vui vẻ.
Kim Giai Đồng cũng gần như vậy...
Kim Xương thật sự có chút ngơ ngác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đáng tiếc, không ai có thể trả lời thắc mắc của hắn, chỉ có con voi là đã đi mất.
Lúc này các thôn dân cũng vây lại, thấy cảnh này, đều lấy làm lạ.
Sau đó, mọi người bế bọn trẻ lên, cùng nhau rời khỏi khu rừng núi này.
Không ai thấy được, trên ngọn cây, đứng một vị tăng nhân áo trắng, tăng nhân chắp tay trước ngực, xướng một câu phật hiệu rồi quay người rời đi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Kim Giai Đồng và Mặt Trời Nhỏ gần như đồng thời vươn vai, sau đó từ từ mở mắt, tận lực đè nén một tiếng kinh hô.
"Trời ạ, sao ta lại ở nhà?" Kim Giai Đồng kêu lên.
"Trời ạ! Đây là nhà của ta sao? Đẹp quá, oa ha ha... Trông thật đẹp, ta có thể nhìn thấy! Ta không có nằm mơ! Ai? Không đúng, lẽ ra ta đang ở trên núi ngắm đom đóm mới đúng chứ? Sao ta lại về nhà?" Mặt Trời Nhỏ vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, Kim Giai Đồng chạy sang phòng Mặt Trời Nhỏ, hai anh em nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Lúc này, Kim Xương cũng nghe thấy tiếng động chạy tới, nhìn thấy con gái con trai đều tỉnh dậy, Kim Xương ôm lấy hai đứa, cảm thán nói: "Cảm tạ trời đất, các con không sao là tốt rồi."
"Ba ơi, chúng con không sao, tốt rồi." Mặt Trời Nhỏ vui vẻ nói.
"Lại nghịch ngợm rồi!" Kim Xương bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặt Trời Nhỏ, rồi nhìn sang Kim Giai Đồng, nghiêm mặt nói: "Vì các con không sao nên ta phải nói chuyện với hai đứa một chút! Lần này hai đứa thật là quá đáng!"
Sau một hồi giáo huấn, Kim Xương đến trường, hôm nay vì ở bên con nên cố ý xin nghỉ một ngày. Nhưng ở trường tất cả chỉ có hai giáo viên, hắn không đi thì vợ hắn một mình xoay xở có chút khó khăn.
Chờ Kim Xương đi rồi, Mặt Trời Nhỏ lén lút nói: "Anh hai, sao anh không nói chuyện đại sư? Ba nói rồi, con ngoan không được nói dối."
Kim Giai Đồng nói: "Em có nói dối đâu, chỉ là không nói thôi. Hơn nữa, em còn nói anh đó, chẳng phải em cũng không nói sao?"
Mặt Trời Nhỏ lúng búng nói: "Chủ yếu là em cũng không biết hôm qua mình nhìn thấy là mơ hay thật... Em còn chưa nói rõ được, thôi thì không nói vậy."
Kim Giai Đồng nói: "Hoàn toàn chính xác là không nói rõ được, hôm qua trải qua quá thần kỳ... Nếu vậy, đây sẽ là bí mật của chúng ta, vĩnh viễn không nói cho người khác, được không?"
"Được, được! Nhưng mà anh hai, sau này lớn lên em muốn đi tìm đại sư. Em cảm thấy bệnh của em là do người đó chữa khỏi." Mặt Trời Nhỏ nói.
Kim Giai Đồng cười nói: "Được, ân tình lớn như vậy, anh cũng muốn trả, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi tìm."
… Tin voi rừng cứu được trẻ con lan nhanh chóng mặt, một số truyền thông vừa nghe thấy đã vội tìm đến. Lúc đó cũng có người đang quay phim, ghi lại quá trình voi rừng thả trẻ con xuống… Khi đoạn phim được lan truyền, rất nhiều người đều ca ngợi voi có linh tính, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường tự nhiên.
Cũng kể từ ngày đó, thái độ của các thôn dân ở Thanh Tịch thôn đối với voi rừng cũng thay đổi 180 độ, thấy voi rừng sẽ không còn nghĩ đến chuyện xua đuổi hay hù dọa nữa, mà là tự tránh đi mặc cho chúng muốn làm gì.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên chính là, trước đây đám voi rừng vào làng, chúng đều ngang nhiên, bắt gặp cái gì ăn cái đó, dẫm nát vô số đồ đạc.
Nhưng từ sau ngày đó, đám voi rừng không vào làng nữa, mà đứng ở ngoài cổng làng khịt mũi ầm ĩ, chẳng biết chúng đang làm gì.
Đến khi mọi người ra ngoài vào lúc hừng đông ngày hôm sau, mới phát hiện, cổng làng đã chất đống rất nhiều chuối!
Mọi người sau khi kinh ngạc vui mừng, cũng bắt đầu thử chuẩn bị một chút đồ ăn đặt ở cổng làng.
Quả nhiên, voi rừng ban đêm lại đến, ăn hết đồ ăn xong, lại khịt mũi rồi rời đi.
Đây như một loại giao dịch, lại như một sự tương tác, tóm lại kể từ ngày đó, mọi người đều thích kiểu giao dịch này. Dù những vị khách này, có hơi quá tham ăn… Nhưng khi tin tức truyền đi, bắt đầu có dân mạng chủ động quyên góp tiền ủng hộ, thậm chí còn có du khách chuyên đến Thanh Tịch thôn để quan sát cuộc giao dịch giữa người và voi. Và những du khách muốn xem giao dịch này, phải trả một khoản phí nhất định, như là mua đồ ăn cho voi chẳng hạn… Cũng kể từ đêm đó trở đi, Thanh Tịch thôn phát sinh biến hóa long trời lở đất, du khách đến càng ngày càng nhiều, ngôi làng vốn nghèo khó cũng bắt đầu trở nên giàu có nhờ du khách, đồng thời mọi người biết rõ, tất cả những điều này đều là do voi mang đến, nên Thanh Tịch thôn đặt voi ở một vị trí không thể xâm phạm, cả thôn đều cung phụng.
Thanh Tịch thôn có tiền, trường học cũng được xây lại, giáo viên càng ngày càng nhiều, Kim Xương cũng làm hiệu trưởng… Tất cả, dường như đều trở nên đương nhiên.
Chỉ có hai đứa trẻ biết, tất cả biến hóa này không phải ngẫu nhiên, cũng không phải đương nhiên, mà là có người đang giúp chúng. Bất quá đây là bí mật của chúng, chúng không nói với bất cứ ai, chỉ là yên lặng đối với bầu trời, chắp tay trước ngực, nói một câu: "Cảm ơn đại sư."
"Hắt xì!" Phương Chính hắt hơi một cái thật lớn.
Bởi vì có câu, hắt hơi sẽ lây lan, hắn vừa hắt hơi một cái, con voi đối diện cũng hắt hơi theo một cái!
Sau khi tiễn hai anh em Kim Giai Đồng, Phương Chính cũng bắt đầu xử lý con voi rừng này, con voi này là bị lạc mất bầy, tìm không thấy đàn của nó.
Nói theo cách của nó thì nó bị lạc, trong lòng hoảng sợ, lại gặp phải con người, sợ đến nỗi theo bản năng phát động tấn công. Kỳ thực lúc nó tấn công, nó cũng rất sợ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận