Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 848: Muốn, muốn, muốn

Chương 848: Muốn, muốn, muốn Bất quá chuyện này mọi người kỳ thật trong lòng đều hiểu rõ, sai, chắc chắn là ở vợ chồng Mã Giang Bình. Cho nên từng người đều không nói chuyện, cười ha hả nhìn Phương Chính cùng Mạnh Xương Minh, bọn hắn ngược lại muốn xem thử, hôm nay, hai người này làm sao giải quyết chuyện này!
Tuy là đang xem, nhưng mọi người trong lòng sáng như gương, vợ chồng Mã Giang Bình chính là đồ bỏ, chuyên bóc lột. Há miệng liền muốn một vạn đồng? Sao có thể?
"Phương Chính trụ trì vẫn là quá trẻ, nếu không tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy."
"Đúng là tổn thất Mã Giang Bình, nếu không đã sớm vớ lấy cây chổi đuổi người đi rồi. Phương Chính trụ trì thật đúng là dám mở miệng!"
"Xong xong, Mạnh Xương Minh chắc chắn không dám quyết định, lát nữa Mã Giang Bình về, sợ là lại một trận làm ầm ĩ."
"Hai cái kẻ keo kiệt này mà có thể nhả ra một xu thôi, coi như ta thua." Nguyên bản ngồi đối diện Mã Giang Bình, một người đàn ông thấp giọng nói.
"Muốn nhả ra á?" Một người bạn đánh bài nữ hỏi.
"Ta sẽ quyên cho Nhất Chỉ chùa một ngàn đồng!"
"Ha ha, thật là rộng rãi."
Mã người thọt nghe xong, cũng thiếu chút nữa hộc máu, mở miệng liền hóa một vạn đồng? Cái này...đổi ai cũng không cho! Hơn nữa, đã nói xong là giúp hắn đòi tiền rồi mà? Sao không hề đề cập tới nữa rồi?
Mã người thọt chỉ cảm thấy đầu óc rối bời như tơ vò, thật sự không nghĩ ra Phương Chính rốt cuộc muốn làm gì!
Ngay khi mọi người thấp giọng trò chuyện, trong lòng suy nghĩ lung tung thì, Mạnh Xương Minh bỗng nhiên động.
Vốn mọi người còn tưởng hắn sẽ nổi giận, hoặc là tại chỗ cự tuyệt, không ngờ Mạnh Xương Minh lại đứng lên, sau đó bắt đầu lục lọi, cuối cùng tìm ra ba xấp tiền, nhìn độ dày kia, một xấp chắc chắn một vạn đồng! Sau đó Mạnh Xương Minh, trong ánh mắt trợn tròn mắt của tất cả mọi người, đưa một xấp cho Phương Chính. Còn nói một câu: "Đại sư xin nhận cho."
Phương Chính nhận lấy, thuận tay đưa cho Mã người thọt, mỉm cười nói với Mạnh Xương Minh: "A Di Đà Phật, đa tạ thí chủ!"
Trong khoảnh khắc này, Mạnh Xương Minh như thể vừa gặp ác mộng, đột nhiên bừng tỉnh, kêu to một tiếng: "Ai nha! Sao ta lại đưa tiền cho hắn rồi?"
Đúng lúc này, Mã Giang Bình trở về, vừa vào đã thấy Mã người thọt cầm tiền trong tay, cùng Mạnh Xương Minh trong tay vẫn còn tiền, nghe được thêm một tiếng kêu như thế của Mạnh Xương Minh, lập tức biết có chuyện không hay! Trong lòng cũng nổi lửa, tự nhủ: Mấy lão gia này sao lại không đáng tin thế chứ?
Sau đó, Mã Giang Bình xông vào nhà, kêu lớn một tiếng: "Đưa đây! Đem tiền trả lại cho ta!"
Mã người thọt chẳng thèm để ý nàng, cất kỹ tiền, cười lạnh nói: "Tiền là Phương Chính trụ trì cho ta, ta sao phải đưa cho ngươi?"
Mã Giang Bình lập tức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Phương Chính, giơ tay lên quát: "Đồ hòa thượng thúi, mau trả tiền lại cho ta!"
Phương Chính vẫn không nóng không lạnh, mỉm cười nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, mọi việc, chư vị thí chủ đều thấy cả rồi, bần tăng một không cướp, hai không lừa, bằng vào bản lĩnh hóa được tiền, vì sao phải đưa cho ngươi? Mà nói, cho dù muốn đòi, cũng phải Mạnh thí chủ đòi mới đúng."
Mấy người bạn đánh bài khác, dù không phải hạng người như Mã Giang Bình, cũng nhìn ra được. Thấy Phương Chính không biết dùng thủ đoạn gì đó mà đòi lại một vạn đồng cho Mã người thọt, trong lòng đều tấm tắc khen ngợi, dù không tiện công khai ủng hộ, nhưng cũng liên tục gật đầu.
Thấy cảnh này, Mã Giang Bình giận dữ trừng mắt Mạnh Xương Minh, quát lớn: "Ai bảo ngươi đưa tiền?"
Mạnh Xương Minh cũng bất đắc dĩ buông tay, nói: "Cái này... Ta cũng không biết nữa. Hắn nói muốn hóa duyên một vạn đồng, ta liền vô ý thức mà cho hắn."
"Hừ! Bớt nói nhảm, nhanh đi đòi đi!" Mã Giang Bình gắt gỏng.
Mạnh Xương Minh vội vàng nhìn Phương Chính, vừa định mở miệng, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại thốt ra: "Đại sư, tiền nhận được rồi a."
Phụt!
Mấy người xem náo nhiệt nghe vậy, trực tiếp phun cả cơm ra! Mạnh Xương Minh cái tên sợ vợ này, lại còn dám làm trái ý vợ, xem ra là phải quỳ máy sưởi trong nhà đến cứng cả chân rồi.
Mã Giang Bình tức đến tím tái cả mặt, chỉ vào Mạnh Xương Minh cũng đang cố nén đến đỏ bừng cả mặt, hét lớn: "Ngươi...ngươi có phải muốn chọc tức chết ta không?"
Mạnh Xương Minh mang theo giọng nghẹn ngào, nói: "Ta...ta cũng không biết sao nữa, vừa mở miệng, câu nói đã tự động chạy ra. Giang Bình, hòa thượng này tà quá a..."
Mã Giang Bình nhìn vẻ mặt vô tội cùng giọng nghẹn ngào kia của Mạnh Xương Minh, nghĩ lại một chút tính tình vô dụng của chồng mình, cô nắm chắc Mạnh Xương Minh tám phần là không dám làm trái ý cô để đưa tiền cho người ngoài, vậy thì vấn đề hẳn là ở Phương Chính.
Nghĩ tới đây, Mã Giang Bình nổi giận, đóng sầm cửa phòng, sợ Phương Chính chạy mất. Sau đó hừ lạnh một tiếng nói: "Phương Chính, mau trả lại tiền, nếu không, đừng hòng rời khỏi đây!"
Phương Chính khẽ mỉm cười nói: "Thí chủ không cần đóng cửa, bần tăng còn chưa hóa duyên xong mà, sao đã phải đi?"
"Còn hóa duyên?" Mấy người kia nghe xong, trong lòng lập tức co thắt, hòa thượng này là muốn không xong a? Một vạn đồng Mã Giang Bình đã muốn nổi khùng, lại còn hóa duyên, đây là muốn lên trời à?
Mọi người rõ ràng cảm giác được, không khí căng thẳng hẳn lên, Mã Giang Bình trợn mắt đỏ ngầu.
Mã Giang Bình giận quá mà cười: "Còn muốn hóa duyên? Tốt, ta cho ngươi hóa duyên..." Nói xong, xoay người cúi xuống, liền cởi giày, định động tay động chân.
Mã người thọt lập tức định che chắn cho Phương Chính, Phương Chính lại chẳng mảy may để ý, mỉm cười nói: "Thí chủ, lần này bần tăng còn muốn hóa duyên một vạn đồng."
Lời vừa nói ra, cả đám nháo nhào, thầm nghĩ: Hòa thượng này đúng là có gan dám làm càn!
Vừa rồi Mạnh Xương Minh đưa tiền cho hắn, không chừng là trong lòng mềm nhũn, đưa ít tiền muốn đuổi họ đi. Nhưng giờ Mã Giang Bình đã về, hắn còn dám đòi tiền ư?
Quả nhiên, Mạnh Xương Minh lập tức kêu lên: "Nằm mơ! Xéo nhanh đi, nhà chúng ta không chào đón ngươi!"
Đám người thấy vậy, khẽ gật đầu, như thế mới là thái độ bình thường chứ.
Kết quả Phương Chính vẫn không hề dao động, mà là cười ha hả nói: "Bần tăng không có nói với thí chủ, bần tăng đang nói với Mã thí chủ mà."
Mọi người nghe xong, lập tức bật cười, nghĩ bụng: Phương Chính hơi quá đáng rồi, Mạnh Xương Minh còn dễ nói chuyện chút, Mã Giang Bình thì nổi danh là kẻ keo kiệt không biết đạo lý! Tại chỗ nhà họ Mã còn có thể hóa được chút ít tiền, chứ muốn hóa tiền từ Mã Giang Bình thì khó như lên trời! Lần này, Phương Chính có lẽ sẽ đụng phải tường đau đấy.
Nhưng khi nụ cười của mọi người vừa nở trên môi thì ngay sau đó liền cứng đờ.
Chỉ thấy Mã Giang Bình vừa cúi xuống cầm giày, đột nhiên đứng thẳng lên, đưa tay ra nói với Mạnh Xương Minh: "Đưa đây!"
Mạnh Xương Minh cho rằng Mã Giang Bình sợ hắn tiêu tiền lung tung, còn cố nói: "Yên tâm, lần này tuyệt đối không cho hắn."
Kết quả Mã Giang Bình hoàn toàn không để ý đến hắn, một tay đoạt lấy tiền, sau đó quay người, đưa kín đáo cho Phương Chính ngay trước mặt mọi người, đồng thời nói: "Đại sư xin cầm cho kỹ, A Di Đà Phật."
Phương Chính nhận tiền, lập tức kín đáo đưa cho Mã người thọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận