Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 661: Cản Mạch tràng

Phương Chính nhìn đám người đông đúc này, mang cả gia đình theo cùng, thật sự không dễ dàng gì, trong lòng không nỡ, liền hỏi: "Mấy vị, không phải mọi người đang ở Cản Mạch tràng ở Hoa Bắc sao, sao lại chạy đến đây?"
"Ôi... một lời khó nói hết. Pháp sư, xin lỗi, chúng ta còn phải đi đường, không có cách nào trò chuyện với ngài." Người đàn ông lắc đầu, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên: "Phương Chính trụ trì, gió nào đưa ngài đến đây vậy."
Phương Chính quay đầu nhìn lại, thấy Vương Hữu Quý đang hớn hở đi về phía này, cứ như thể có chuyện vui lớn lắm vậy, miệng cười gần đến mang tai rồi.
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, mùa thu hoạch, mang các đệ tử xuống núi hỗ trợ, thể nghiệm một chút mùa gặt. Thí chủ, ngươi đây là đi đâu vậy?"
Vương Hữu Quý rõ ràng đã chuẩn bị trước câu trả lời cho Phương Chính, dù sao, Nhất Chỉ tự năm nào cũng xuống núi giúp thu hoạch mùa màng. Vương Hữu Quý vừa định nói gì đó, ánh mắt liền dừng lại trên mấy người lạ, từ khi Manh Manh bị bắt cóc một lần, dân làng Nhất Chỉ thôn rất để tâm và cảnh giác với người lạ. Vương Hữu Quý nói: "Phương Chính trụ trì, mấy vị này là ai vậy?"
Phương Chính nói: "Mấy vị này là người làm Cản Mạch tràng, đến từ Thiểm Tây."
Nói xong, Phương Chính giới thiệu Vương Hữu Quý với mấy người kia: "Vị này là thôn trưởng Nhất Chỉ thôn, các ngươi muốn tìm việc, cần phải trông cậy vào người hắn."
Mấy người kia nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, mặt đầy mong đợi nhìn Vương Hữu Quý, ánh mắt kia rất trong trẻo, chỉ đơn thuần muốn tìm việc làm thôi. Nhìn những người này, Vương Hữu Quý vốn còn hơi bài xích cũng mềm lòng, móc ra một bao thuốc, phát cho nhóm người kia, nói: "Mấy vị bằng hữu, đi đường mệt rồi, thấy buồn thì cứ đến nhà ta nghỉ ngơi."
Nhóm người kia tất cả có ba nam, hai nữ, hai cặp vợ chồng trung niên, một thanh niên trẻ tuổi, và hai đứa trẻ, một trai một gái.
Người đàn ông cầm đầu lớn tuổi hơn, mặt đầy nếp nhăn, nhận điếu thuốc Vương Hữu Quý đưa, nhìn nhãn hiệu, liền cười, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi kẹp lên tai, sau đó tự móc ra bao thuốc của mình, chuẩn bị đốt.
Những người khác cũng vậy, không nỡ hút thuốc lá Trường Bạch Sơn mà Vương Hữu Quý đưa.
Vương Hữu Quý thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Mấy vị, đây là sao?"
Người đàn ông cầm đầu gãi đầu nói: "Thuốc lá ngon vậy, sao có thể hút ngay được, cứ để đó... hắc." Nói đến đây, người đàn ông hơi ngượng ngùng cười hai tiếng.
Vương Hữu Quý thấy thế, trực tiếp nhét một bao thuốc vào tay người đàn ông nói: "Để làm gì? Cầm hết đi!"
Người đàn ông ngẩn người, sau đó nhìn Vương Hữu Quý ngơ ngác tại chỗ, mắt bỗng chốc đỏ hoe, đến cả tay cầm thuốc cũng run run, người đàn ông chợt tỉnh táo lại, lập tức đưa thuốc cho Vương Hữu Quý, đầu lắc như cái trống, nói: "Không được, cái này ta không thể nhận, đắt quá."
Vương Hữu Quý nhìn người đàn ông giản dị trước mặt, trong lòng cũng chua xót, như thấy chính mình trước kia, cái gì cũng không nỡ, hút thuốc cũng phải chờ khách đến mới dám đi theo hút hai điếu. Nhìn lại bản thân bây giờ, hút Trường Bạch Sơn, còn chuẩn bị mua ô tô con... So sánh trước sau, Vương Hữu Quý chợt phát hiện gánh nặng mà hắn cho là đang đặt lên vai, dẫn đầu dân làng làm giàu chẳng những chưa vơi bớt mà lại còn nặng thêm mấy phần.
Nghĩ đến đây, Vương Hữu Quý liền nhét thuốc vào tay người đàn ông, nói: "Đi đại huynh đệ, đừng tranh cãi nữa. Thuốc lá này không hề thua kém mọi người, lát nữa đến mọi người kể ta nghe xem mọi người làm được gì. Mắt thấy sắp đến mùa gặt rồi, thôn ta đang rất thiếu người."
Người đàn ông cũng biết Vương Hữu Quý kiếm cớ để cho anh, chứ không như mấy ông chủ giàu có bố thí cho mình, trong lòng càng ấm áp, liều mạng gật đầu: "Được, được, được..."
"Được rồi, đừng đứng đây nữa. Nhiều hành lý vậy không nhẹ đâu, đi, về nhà ta nghỉ ngơi chút. Hai đứa nhỏ, ta đáng sợ lắm sao? Thấy ta đã trốn rồi?" Vương Hữu Quý trêu đùa hai đứa bé, không khí lập tức vui vẻ hơn không ít.
Phương Chính đi cùng Vương Hữu Quý về nhà, nhưng Phương Chính không thấy Tưởng Chu, nghe Vương Hữu Quý nói, trường học của Tưởng Chu có việc, nên đã rời đi trước rồi.
"Phương Chính trụ trì, ta kể cho ngài nghe chuyện này, gần đây có một tin rất tốt!" Vương Hữu Quý phấn khích nói.
"Ồ? Tin tốt gì?" Phương Chính cười, vì sao Vương Hữu Quý vui vẻ, Phương Chính ít nhiều đoán được, nhưng cũng không nói ra.
"Hắc hắc, hôm nay có một người giàu có đến đây khảo sát, thấy mấy thứ chạm khắc của chúng ta rất đẹp, mà lại còn có ông Khương Chu ở đây. Anh ta quyết định đầu tư cho thôn mình xây một trường học, và về sau quyền kinh doanh hoàn toàn giao cho thôn ta, anh ta không lấy một xu nào. Trường học này chuyên để dạy kỹ năng chạm khắc, thế nào? Tuyệt vời không? Ha ha... Về sau Nhất Chỉ thôn ta có hẳn một trường dạy nghề nhé!" Vương Hữu Quý phấn khích cứ như đứa trẻ.
Phương Chính đi bên cạnh cười, một người giàu có thấy chạm khắc của Nhất Chỉ thôn tốt liền quyên tiền xây trường học? Tương lai còn không lấy một đồng lợi nhuận? Trên đời này đâu ra người giàu có ngốc nghếch như thế... Phương Chính biết, người có thể làm vậy chỉ có Tỉnh Vũ Long xui xẻo này. Vì vậy, Phương Chính thầm khen ngợi: Tỉnh Nghiên!
Thật đúng là một cô em tốt bụng...
Đám người ngồi xuống, mấy người làm Cản Mạch tràng bắt đầu dỡ hành lý, vừa đặt xuống đất liền tạo nên một đống bụi, có thể thấy mấy bao đồ này không hề nhẹ.
Hai đứa trẻ vẫn quanh quẩn bên cạnh người lớn không dám chạy lung tung, mắt không ngừng nhìn Lang, Hầu tử, và mấy con sóc, có lẽ, theo chúng nghĩ, nơi đây không khác gì một vườn bách thú, nên rất hứng thú.
Sau khi giới thiệu xong, Phương Chính mới biết, năm người này là người một nhà, ông cả tên là Chu Tử Thiện, vợ là Thẩm Ái Gia; ông hai là Chu Tử Uyên, vợ là Mã Tĩnh Như; ông ba tên Chu Tử Hằng, là người trẻ nhất, mới hai mươi, da ngăm đen, cười lên rất hoạt bát, mắt đen láy sáng ngời, vẫn còn nét trẻ trung, không giống như hai người anh trai bị cuộc sống mài mòn hết cả tinh thần.
"Hai vị huynh đệ, thật tình mà nói, những người làm Cản Mạch tràng ở chỗ các ngươi đến, chúng ta đây là lần đầu tiên gặp. Theo lý thì, mọi người không nên ở Cản Mạch tràng bên Hoa Bắc sao?" Vương Hữu Quý rót nước cho mọi người rồi hỏi.
Đây cũng là chuyện Phương Chính thắc mắc, từ Thiểm Bắc chạy đến ngoại ô Đông Bắc, những người làm Cản Mạch tràng này chạy xa quá đi mất.
Chu Tử Thiện uống một ngụm nước lớn rồi cười khổ: "Thôn trưởng, ngươi nghĩ ta không muốn ở Hoa Bắc sao? Ở đó gần nhà, làm cũng được tiền, đi đi về về đỡ được không ít tiền xe. Những năm qua bọn ta đều ở đó, nhưng hai năm nay thì không ổn..." Đến đây, Chu Tử Thiện thở dài, mắt rơm rớm.
Chu Tử Uyên tiếp lời: "Bọn ta cũng chẳng có cách nào, năm nay Tây Bắc hạn hán, mưa thì thiếu, mùa màng trong nhà gần như mất trắng. Bên Hoa Bắc tháng sáu đã bắt đầu thu hoạch lúa mì rồi, chúng ta đến, kết quả người ta căn bản không cần chúng ta. Ngay cả khách cũ trước kia cũng không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận