Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1325: Lệch ra tăng oai chiêu 【 sửa chữa 】

"Sư phụ, trạng thái vừa rồi của người, hình như là tâm thần không được trong sáng, mới nhập đạo, đúng không?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính đáp: "Đúng vậy, đây cũng là trạng thái khó nắm bắt nhất."
Hồng hài nhi nheo mắt nói: "Sư phụ, ta có một biện pháp, có lẽ sẽ giúp người đấy."
Phương Chính kinh ngạc hỏi: "Ngươi có biện pháp ư? Nói nghe xem!"
Hồng hài nhi ghé vào tai Phương Chính nói nhỏ: "Trên mạng có một câu thế này, con sẽ nói cho người..."
Ngay sau đó, Phương Chính cưỡi độc lang, vớ lấy con cá muối, hét lớn: "Chỉ toàn tâm, ngươi đứng lại cho ta!"
Hồng hài nhi liền nhanh chân chạy trốn...
Một trận truy đuổi bùng nổ.
Con sóc ngây ngốc hỏi hầu tử: "Sư đệ, ngươi nói xem, Tứ sư đệ rốt cuộc đã nói gì vậy? Sao mà đầu sư phụ đỏ hết cả lên thế kia?"
Hầu tử nói: "Ta cũng không biết, chỉ một câu thôi, mà lại khiến sư phụ giận đến tím mặt. Tứ sư đệ đang trên con đường tìm tới cái chết càng lúc càng xa, ta không thể đợi được nữa rồi!"
Con sóc nói: "... Sư đệ, nếu ngươi không chờ được thì cứ đi mà đuổi."
Hầu tử lập tức nổi gân xanh trán, nói: "Ý ta là trong cổ văn ấy."
Con sóc ngạc nhiên hỏi: "Sư đệ, ngươi học được cổ văn bao giờ thế?"
Hầu tử: "Sư huynh, chúng ta có thể chú ý vào trọng điểm được không?"
Con sóc: "Ừm, vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi ấy nhỉ?"
Hầu tử: "..."
Phương Chính xuất quan, tin tức này như một cơn bão nhỏ thổi đi khắp nơi, càng nhiều người biết, thì cơn bão lại càng lớn hơn.
Có lẽ là vì lo ngại Phương Chính, một vị cao tăng có khả năng nhập ma, thêm vào đó lại còn có thần thông, đám đạo chích lên núi trộm đồ lập tức không thấy bóng dáng.
Hoặc là vì...
"Đại ca, nhiều người như vậy, liệu chúng ta còn sống mà leo lên được không?" Một tên tiểu tặc ngước đầu nhìn biển người đen kịt, mãi mới nhúc nhích được một bước trên đường núi, khổ sở hỏi.
Đại ca sờ sờ đầu đáp: "Còn sống leo lên được không thì ta không biết, ta chỉ sợ đến khi xuống núi thì đã chết già rồi... Thôi thôi, về trước đã, đợi cơn sốt này qua đi thì tính tiếp."
"Ồ? Còn có kẻ dám đánh vào chủ ý Nhất Chỉ tự chúng ta?" Phương Chính có vẻ kinh ngạc hỏi, trước kia hắn đã YDL một phen như vậy, không chỉ là vì ép đối phương nhận lỗi, mà còn là để phô trương thanh thế.
Quả nhiên, sau sự kiện lần đó, những kẻ dùng thủ đoạn gian xảo gần như đã biến mất.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ đến hồi kết, ai dè, vẫn còn người đến gây chuyện.
Hồng hài nhi nói: "Đúng vậy, nghe mấy tên trộm đó nói, chắc là người bên Mỹ tới, con đã tìm hiểu kỹ càng, nghe đâu là một tập đoàn tên Olmas đứng sau giật dây. Sư phụ, người cứ để con đi đi, cho con ba ngày, con cam đoan sẽ khiến cho đám người đó phải nếm trái đắng."
Phương Chính liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Hễ động tý là lại muốn dùng vũ lực, giết người các kiểu. Đây đâu phải là việc một đệ tử Phật gia nên nghĩ."
Hồng hài nhi hỏi: "Sư phụ, vậy chẳng lẽ cứ khoanh tay đứng nhìn sao?"
Phương Chính nói: "Phật dạy: Không được sát sinh, nhưng con có thể khiến chúng buồn nôn."
Cá muối đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, Phật nào đã nói thế ạ? Ta ở trước Phật bao nhiêu năm rồi, mà có nghe qua đâu..."
Phương Chính nhướn mày hỏi: "Hả?"
Cá muối lập tức hoàn hồn, nói: "Ta nhớ ra rồi, Phật Tổ năm xưa đúng là đã nói thế, con nhớ rất kỹ mà."
Phương Chính nói: "Các con thấy đấy, ngay cả Phật Tổ cũng nói như vậy, nên là, cứ quyết định như thế đi. Các con ra ngoài hết đi, để bần tăng có thể hảo hảo suy nghĩ, tĩnh tâm một chút."
Hồng hài nhi và đám người liền lùi ra ngoài.
Con sóc vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Sư huynh, các sư đệ, chẳng phải sư phụ định khiến cho bọn chúng buồn nôn sao? Sao lại đuổi chúng ta ra ngoài? Người định làm gì vậy?"
Độc Lang nói: "Chắc là đang nhịn đến sắp bốc hỏa rồi đấy."
Hầu tử cũng gật đầu đồng tình...
Phương Chính ngồi trong phòng nghĩ ngợi, hắn có thể tự mình sang Mỹ gây sự.
Nhưng dạo này Phương Chính cứ nay đây mai đó, chạy tới chạy lui quá mệt rồi, không muốn đi ra ngoài nữa.
Đúng lúc này, Phương Chính liếc thấy điện thoại Hồng hài nhi còn để lại, mắt lập tức sáng lên, thầm nghĩ: "Nếu bần tăng có thể men theo đường dây điện thoại mà đi qua, thì... hắc hắc."
Phương Chính cười, cầm lấy điện thoại, hỏi: "Điện thoại có thể tìm ra số của gia tộc Olmas không?"
"Đã tìm thấy số điện thoại máy bàn phòng làm việc riêng của tộc trưởng gia tộc Olmas, có muốn bấm máy bây giờ không?"
Phương Chính nghe vậy búng tay một cái, quả nhiên, cái smartphone này đúng là quá ngầu!
Vừa có thể làm hacker, lại có thể chống lại Anti-Triads, còn có thể làm hacker nữa chứ!
Cho hẳn mười hai điểm!
Phương Chính nói: "Gọi đi, bần tăng muốn nói chuyện với hắn."
Một hồi chuông vang lên...
"Xin chào, tôi là James Olmas."
Phương Chính nghe vậy biết là đã gọi được, còn có chút kích động.
Dựa vào nền văn minh năm ngàn năm của Trung Quốc, với tư cách là người kế thừa văn minh từ thời kỳ đầu, hắn hắng giọng, ôn tồn nói: "Chào ngài Olmas kính mến, tôi là Phương Chính, trụ trì Nhất Chỉ tự của Trung Quốc, bần tăng tìm ngài..."
"Thật xin lỗi, tôi không quen biết ông, tôi cúp máy trước đây."
Sau đó đối phương liền cúp máy.
Biểu cảm của Phương Chính lập tức cứng đờ, sau đó nói: "Gọi lại."
"Xin chào, tôi là Phương Chính, trụ trì Nhất Chỉ tự ở Trung Quốc." Phương Chính lên tiếng.
"Tôi cảnh cáo ông, đừng quấy rầy tôi nữa! Bây giờ là thời gian riêng tư của tôi, tôi không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào!" Olmas tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ!
Ngay sau đó, hắn ta lại cúp điện thoại.
Mặt Phương Chính tối sầm lại, trong lòng thầm nghĩ, đây là không cho ta nói chính sự hả?
"Tiếp tục gọi!"
"Nhãi con, ngươi đang làm phiền một quý ông cùng một mỹ nhân nói chuyện! Ngươi làm thế, ta rất tức giận!" Olmas vừa nhấc máy đã lên tiếng mắng.
Phương Chính nói: "Nhãi con! Ngươi có thể nghe ta nói hết câu không?"
"Ngươi là mỹ nhân à?" Olmas hỏi.
"Không phải, nghe giọng là biết." Phương Chính thành thật đáp.
"Vậy gặp lại sau!" Olmas quả quyết cúp máy.
Phương Chính gãi gãi đầu trọc, trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó, đây là kiểu tộc trưởng đại gia tộc nào thế? Sao mà không đáng tin cậy chút nào!"
"Tiếp tục gọi!"
Lúc này, Phương Chính không nói chuyện theo kiểu thông thường, mà nói ngay: "Ngài Olmas, bần tăng có đủ bằng chứng cho thấy, người của ngài đứng sau giật dây, phái người đến núi của bần tăng trộm đồ. Chuyện này ngài có quản không?"
"Ông là người Mỹ à?" Olmas hỏi.
Phương Chính đáp: "Không phải, ta là người Hoa."
Olmas nói: "Vậy ông đi tìm chính phủ Trung Quốc của ông đi, và cả nữa, đừng làm phiền tôi! Đây là cảnh cáo cuối cùng, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đi tìm ông!"
Phương Chính cũng nổi giận, hỏi: "Ông là người đứng đầu Trung Quốc hả?"
Olmas nói: "Không phải."
"Vậy ông dọa ai vậy? Ai sai khiến đám người kia, tôi không biết, tôi không thể làm gì khác hơn là tìm tới tộc trưởng nhà ông. Ông không cho tôi giải quyết, thì tôi cứ gọi điện cho ông thôi!" Phương Chính đe dọa nói.
Phương Chính cũng từng nghĩ đến việc tìm chính phủ Trung Quốc, nhưng chuyện này dính đến vấn đề xuyên quốc gia, mà chuyện xuyên quốc gia, thì Trung Quốc cũng hết cách.
Còn việc nhờ ngoại giao bên trên giúp đỡ?
Phương Chính biết rõ, với bản tính của nước Mỹ, bọn họ sẽ tuyệt đối không quản!
Hơn nữa, có thể xuất tiền lớn như vậy, người đó ở nước Mỹ tuyệt đối không phải là dạng người đơn giản, có thể có quan hệ thông thiên triệt địa cũng không biết chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận