Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 657: Đại tỷ đầu đến!

Chương 657: Đại tỷ đầu đến!
Phương Chính hỏi ngược lại: "Nếu như không bán thì sao?"
"Không bán? Vậy ngươi phải hỏi xem cơ bắp của ta có đồng ý không đã!" Lâm Thái cao hơn mét chín, tuy là một cậu ấm ăn chơi, nhưng hắn vẫn rất chú trọng hình tượng, cơ bắp cuồn cuộn trông thực sự đáng sợ.
Đáng tiếc, Phương Chính vẫn thản nhiên nhìn hắn, nói: "Chút cơ bắp đó chẳng đáng gì, còn chưa đủ cho chó nhà ta ăn một bữa."
Nhắc tới chó, Lâm Thái lập tức có chút sợ, con Đại Lang to lớn kia, phỏng chừng không thua gì hổ!
"Hòa thượng, hắn không được, vậy thêm ta vào thì sao!" A Hà tiến lên, A Hà không có nhiều cơ bắp như vậy nhưng thân hình rất cân đối, chỉ có điều đôi mắt của gã như có ma lực, hung hãn vô cùng, giống như một con chó sói hoang đội lốt người! Con dao trên tay gã vác trên vai, như thể sắp sửa giáng xuống người Phương Chính bất cứ lúc nào.
"Phương Chính, vị này là đại ca A Hà, trên tay hắn có không ít nhân mạng đó." Lâm Thái vội vàng nịnh bợ.
A Hà cười lạnh nói: "Người từng giết, ngục tù cũng từng vào, ta cũng không ngại giết thêm một người, lại vào thêm một lần nữa. Hòa thượng, có bán hay không?"
"Thêm ngươi vào cũng không đủ." Phương Chính vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt liếc qua A Hà.
"Có ý tứ đấy... Vậy thêm cả đám anh em của ta thì sao?" A Hà vung tay lên, một đám hán tử áo đen, đồng loạt rút vũ khí ra, tiến lên một bước, khí thế bức người, phảng phất một trận đại chiến sắp bùng nổ đến nơi!
Nhưng Phương Chính vẫn bình tĩnh như thường, không nóng không lạnh nói: "Vẫn không đủ."
"Ha ha..." Tỉnh Vũ Long đột nhiên cười, ôm eo thon của Chu Nhất Lạc nói: "Ngươi, tên hòa thượng này, mạnh miệng cũng không sợ đau lưỡi. Đi, ngươi thích đấu võ mồm đúng không? Ta không thích võ mồm, ta thích đấm đá hơn, để xem nắm đấm của ta cứng hay là mồm của ngươi cứng hơn!"
"Ồ? Thí chủ muốn giết người? Không sợ vương pháp sao?" Phương Chính hỏi.
Tỉnh Vũ Long cười nhạo nói: "Vương pháp? Yên tâm, ta còn hiểu hơn cả ngươi đấy!"
Nói xong, vẻ mặt Tỉnh Vũ Long trở nên lạnh lẽo: "A Hà, động thủ! Không cần đánh người, cứ cho ta phá hủy cái chùa này!"
Tỉnh Vũ Long rất rõ ràng, bằng năng lực của hắn, chỉ cần không làm chết người, thì việc phá hủy một ngôi chùa rất dễ để giải quyết một cách công bằng. Nhưng đối với một hòa thượng, chùa chiền như trời, phá hủy chùa so với giết Phương Chính còn tàn ác hơn!
Tỉnh Vũ Hàng nghe vậy cũng sững sờ, không ngờ cái tên Tỉnh Vũ Long lỗ mãng này lại dùng chiêu này, điều này thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu Tỉnh Vũ Long động tay đánh người, thậm chí giết người, Tỉnh Vũ Hàng không ngại đóng vai sứ giả công lý, đưa Tỉnh Vũ Long vào tù, rồi chiếm chuông lớn Vĩnh Lạc. Nhưng hiện tại xem ra, Tỉnh Vũ Long khôn khéo hơn hắn tưởng, trong sự thô lỗ lại có sự cẩn trọng, không để lại cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Trịnh Thiên Kiều nhỏ giọng nói: "Tỉnh thiếu, nếu không ra tay, cái chuông lớn kia thật sự rơi vào tay Long ca mất."
Tỉnh Vũ Hàng vừa định trả lời, bỗng có một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!"
Phương Chính đang chuẩn bị thả sói, thả cả Hồng Hài Nhi ra bắt nạt người, chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Đám người A Hà đã xông về phía trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, theo bản năng dừng lại, nhìn về phía Tỉnh Vũ Long.
Tỉnh Vũ Long nhíu mày nói: "Nhìn cái gì? Phá cho ta! Hôm nay dù Thiên Vương tới đây, ta cũng muốn cái chuông lớn kia!"
"Ai dám!" Giọng nói kia vang lên lần nữa!
Đám người lại dừng bước chân.
Tỉnh Vũ Long tức giận, quay người nhìn về phía người vừa kêu ngừng, vừa há miệng định quát mắng, kết quả lại thấy một cô gái chân dài mặc quần da, áo khoác lông trắng, đeo máy ảnh và đội mũ da đứng cách đó không xa, mắt hạnh trừng lớn nhìn thẳng vào hắn! Tỉnh Vũ Long vừa nhìn rõ khuôn mặt người đến, lập tức như bị sét đánh, lời đến khóe miệng trực tiếp nuốt trở vào...
Chu Nhất Lạc không nhận ra người đến, nghĩ rằng Tỉnh Vũ Long thấy mỹ nữ nên không nỡ mắng. Tỉnh Vũ Long không nỡ thì nàng nỡ, lập tức kêu lên: "Ai da, thật là ăn cơm lại lòi ra con rệp, sao lại..."
Chu Nhất Lạc còn chưa nói hết, đã cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột ngột đẩy mình ra, nàng chưa kịp phản ứng, Tỉnh Vũ Long đã giơ tay tát thẳng vào mặt!
"Bốp!"
Chu Nhất Lạc chỉ cảm thấy mặt đau rát, không dám tin nhìn Tỉnh Vũ Long nói: "Long ca...anh..."
"Câm miệng!" Tỉnh Vũ Long nổi giận nói, rồi như thay đổi mặt nạ, lập tức nở nụ cười: "Ây da, đại tỷ đầu, sao cô lại tới đây?"
"Đại tỷ đầu?" Chu Nhất Lạc đã nghe Tỉnh Vũ Long nhắc tới đại tỷ đầu không ít lần, nàng vẫn tưởng đại tỷ đầu là một bà cô, nào ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy! Nghĩ tới thân phận của đối phương, Chu Nhất Lạc lập tức toàn thân bất lực, như rơi vào hầm băng, lòng nguội lạnh một nửa.
Tỉnh Vũ Hàng ở phía xa mỉm cười: "Trò hay bắt đầu rồi..."
Trịnh Thiên Kiều không dám lên tiếng...
Nhưng đại tỷ đầu căn bản không thèm để ý đến Tỉnh Vũ Long, mà bước đôi chân dài của mình lướt qua Tỉnh Vũ Long, Tỉnh Vũ Long đều gọi là đại tỷ đầu thì ai dám cản? Những người khác lập tức tản ra, nhường đường. Cô gái đi thẳng tới trước mặt Phương Chính, vẻ lạnh lùng như băng trên mặt bỗng chốc như băng tuyết đầu xuân tan ra, cười nói: "Phương Chính trụ trì, lâu rồi không gặp, thật ngại quá, tên đệ tử bại gia này lại làm phiền đến ngài."
Phương Chính sững sờ, đệ đệ? Cái tên hống hách muốn lên trời này lại là đệ đệ của Tỉnh Nghiên? Hắn nhớ không nhầm, Tỉnh Vũ Long là một đại thổ hào có rất nhiều tiền, còn trâu bò hơn cả Lâm Thái! Phía sau lại dựa vào gia tộc đứng đầu Cổ Thành...
Phương Chính có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tỉnh Nghiên có bối cảnh mạnh như vậy sao? Có bối cảnh mạnh như vậy sao lại còn đi làm phóng viên? Chẳng lẽ cũng bị hệ thống bắt? Ít nhất thì Phương Chính thật sự không nghĩ ra, đang có cuộc sống tốt đẹp mà lại thích chịu khổ như vậy là vì tâm lý gì.
Phương Chính thì ngơ ngác, Tỉnh Vũ Long, Lâm Thái, Lâm Thiên Thành, Chu Nhất Lạc thì như bị sét đánh! Hoàn toàn đơ người tại chỗ!
Đại tỷ đầu vậy mà lại xin lỗi vị hòa thượng này? Điều này có ý gì, bọn họ rất rõ! Bọn họ đã đá vào sắt rồi! Hơn nữa miếng sắt này còn có gai nhọn ngược lại! Không chỉ đau mà còn cắt đứt da thịt bọn họ ra từng mảng!
Tỉnh Vũ Long liếc nhìn Tỉnh Vũ Hàng đang cười hả hê ở bên cạnh, hắn bỗng hiểu ra, hóa ra tên này đã biết từ lâu, cố ý không nói cho hắn biết, đào hố chờ hắn nhảy vào đây mà! Giờ phút này, Tỉnh Vũ Long hối hận đến xanh cả ruột!
Bất quá, có người còn hối hận hơn cả hắn, đó chính là Lâm Thiên Thành!
Lâm Thiên Thành từ trước đến nay luôn tự nhận là mình đủ thông minh, biết chọn phe, lần nào cũng vơ vét được cả đống lợi ích. Vốn tưởng Tỉnh Vũ Long là Chân Long, ai ngờ lại là con cá trạch mù! Hắn thật muốn cho tên bại gia tử kia hai cái bạt tai, không có chuyện gì ngươi chạy loạn cái gì? Chạy loạn cũng thôi đi, ngắm cái chuông bao lớn làm gì? Ngắm chuông lớn đã không sao rồi, sao còn không thể kết giao với bạn học cho tốt?
Lâm Thiên Thành biết, nếu chuyện lần này không giải quyết tốt, Lâm gia sẽ thảm... Nhưng hắn còn có một tia hy vọng, đó là hy vọng quan hệ giữa Tỉnh Nghiên và Phương Chính chưa đến mức như sấm sét tức giận, đại khai sát giới tứ phương.
Lâm Thái thì đang ngơ ngác, đây là tình huống gì vậy? Sao Phương Chính lại quen biết với đại tỷ đầu nhà Tỉnh gia? Đây chính là viên ngọc quý trên tay gia chủ nhà Tỉnh, cục cưng trong lòng bàn tay của lão gia nhà Tỉnh, là chị ruột của người thừa kế gia chủ tương lai nhà Tỉnh đấy! Nghe Lâm Thiên Thành nói, người phụ nữ này đánh đệ tử chẳng khác nào đánh cháu, đệ tử của cô ta hễ gặp cô ta thì liền như chuột gặp mèo. Nghĩ đến đó, Lâm Thái muốn khóc, chuyện này không đúng! Chuyển biến sao nhanh vậy? Tim của hắn có chút không chịu được rồi.
Hơn nữa, cảm giác này sao mà quen thuộc quá, hình như đã xảy ra một lần rồi, cũng đột ngột, trở tay không kịp mà lại hung ác nhanh như vậy.
Trịnh Thiên Kiều thì lùi về phía sau, chuyện lần này có thể đến nước này, là do hắn có góp sức vào, sợ bị vạ lây.
Mặc kệ sự xuất hiện của Tỉnh Nghiên đã gây nên những cơn sóng gió nào, mọi suy nghĩ của Phương Chính cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi khôi phục lại vẻ bình thản. Dù Tỉnh Nghiên có thân phận gì, thì trong mắt hắn vẫn chỉ là một thí chủ có quan hệ không tệ mà thôi. Hắn là người muốn thành phật tổ, không cần phải vì bất kỳ thân phận hay địa vị của ai mà cúi đầu.
Vì thế, Phương Chính chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: "A Di Đà Phật, Tỉnh thí chủ khách sáo rồi, cái tính khí của vị đệ đệ này của cô cũng không bình thường đâu. Nếu thí chủ đến chậm một chút, thì ngôi chùa nhỏ này của bần tăng có khi bị phá hủy mất rồi."
Tỉnh Nghiên đã từng chứng kiến thủ đoạn thần tiên của Phương Chính rồi, đương nhiên cô không tin những lời này, cô khẽ cười nói: "Phương Chính trụ trì, chắc là không phải chùa bị hủy đâu, mà là đệ đệ của tôi gặp xui xẻo thì đúng hơn nhỉ?"
Phương Chính chỉ cười chứ không đáp.
Thấy Phương Chính có vẻ như vậy, A Hà hừ lạnh nói: "Tên hòa thượng không biết sống chết, nếu không có đại tỷ đầu đến..."
"Tiểu Long!" Không đợi A Hà nói xong, Tỉnh Nghiên đột nhiên quay đầu, mặt lại lạnh như băng, một tiếng hét thẳng tay đè A Hà xuống, như nữ vương đi về phía Tỉnh Vũ Long.
Tỉnh Vũ Long vẫn cố gắng bước lên trước nói: "Đại tỷ đầu, đây đều là hiểu lầm mà..."
"Bốp!"
Tỉnh Nghiên giơ tay tát thẳng vào đầu Tỉnh Vũ Long, như đang đánh mắng một đứa trẻ hư, rồi nói: "Lần này là vì ngươi đụng chạm tới Phương Chính trụ trì!"
Tỉnh Vũ Long xoa đầu đáng thương nhìn Tỉnh Nghiên, một lời cũng không dám nói.
"Bốp!"
"Lần này là trừng phạt vì ngươi ỷ vào thân phận nhà Tỉnh, cưỡng đoạt!" Tỉnh Nghiên nói.
Tỉnh Vũ Long lại xoa đầu, chỉ đành nhận.
"Bốp!"
Tỉnh Nghiên lại giáng một cái lên đầu hắn, nói: "Lần này là vì A Hà tự tiện xen vào chuyện!""
"Ủa, hắn xen vào thì cô đánh tôi làm gì?" Tỉnh Vũ Long ấm ức sắp khóc.
"Bốp!"
"Lần này là vì mày cãi tao!" Tỉnh Nghiên trừng mắt lên, đúng là không hề giảng đạo lý, mày có ý kiến gì à!
"Đúng là không nên giảng đạo lý với phụ nữ, càng không nên giảng đạo lý với phụ nữ đang tức giận, Tỉnh Vũ Long bị tát này cũng chẳng oan ức gì." Tỉnh Vũ Hàng cười thầm trong bụng.
Bên ngoài náo nhiệt như vậy, Hồng Hài Nhi, Độc Lang, Hầu Tử và con sóc sớm đã đi ra, thấy Tỉnh Nghiên đánh vào đầu Tỉnh Vũ Long, Hồng Hài Nhi cười khanh khách nói: "Thảo nào tên kia ngu ngốc như vậy, thì ra là bị Tỉnh Nghiên thí chủ đánh. Bị đánh kiểu này thì thông minh được mới lạ."
Tỉnh Nghiên nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, hóa ra mình cũng hơi bạo lực thật à...
"Đại tỷ đầu, tôi cũng vì lợi nhuận làm choáng váng đầu óc thôi. Cái chuông kia có giá trị lớn quá mà..." Tỉnh Vũ Long thấy sắc mặt Tỉnh Nghiên dịu đi một chút thì liền giải thích.
"Giá trị lớn thì mày đi cướp hả?"
"Tôi định mua mà, hắn có bán đâu."
"Không bán thì mày đi cướp hả?"
"Tôi..." Tỉnh Vũ Long không phản bác được.
"Không cần nói gì nữa, chuyện của lão gia nhà tôi có thể không nói, nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Nhất Chỉ Thôn muốn xây một trường học điêu khắc tre, ngươi đóng góp đi. Nhớ kỹ, không được động vào tiền của công ty, chỉ được bỏ tiền túi ra thôi!" Tỉnh Nghiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận