Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 384: Vạn ngôn đan

Hồng hài nhi còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe Phương Chính thản nhiên nói: "Bất quá, nói dối là tội lớn! Tịnh Tâm, từ nay về sau gánh nước gấp đôi!"
"Ây..." Hồng hài nhi trợn tròn mắt, sớm biết thế, hắn còn bịa đặt làm gì, trực tiếp nhận luôn có phải hơn không... hu hu!
Con sóc nghe vậy, thầm nghĩ không hay, muốn trốn.
Kết quả, Phương Chính một tay túm chặt cái đuôi nhỏ của nó, xách lên.
Con sóc nhìn Phương Chính, nhếch miệng cười, mặt mày van xin.
"Tịnh Khoan, ngươi giúp sư đệ, đây là chuyện tốt." Phương Chính nói.
Con sóc lập tức thở phào...
Nhưng ngay sau đó, Phương Chính lại nói: "Nhưng, ngươi nhận hối lộ mới giúp, đây cũng là lỗi lớn!"
Nói xong, Phương Chính cầm một cái bát đến, nói: "Ngươi hãy theo sư đệ xuống núi gánh nước đi, khi nào sư đệ xong, ngươi mới được xong."
Con sóc nhìn cái bát lớn gần bằng người nó, hai mắt trợn ngược, suýt ngất đi.
Phương Chính cũng chẳng bận tâm, nước Vô Căn thanh khiết, tinh gạo có thể cải thiện thể chất sinh vật, hắn đã thấy rõ qua ở trên người độc Lang. Tốc độ và sức mạnh của độc Lang đã sớm vượt khỏi phạm trù của loài sói. Con sóc tuy bình thường giả nai tơ, nhưng trước kia nó chỉ có thể mang về năm sáu hạt thông, còn lần gần nhất, Phương Chính phát hiện, nó vậy mà đã có thể mang theo cả túi vải, kéo một túi về, mà vẫn trèo cây được. Hiển nhiên, sức của nó không hề nhỏ. Phương Chính chỉ không chắc chắn, một bát nước này có đủ nặng hay không...
Trừng phạt xong, Phương Chính nói: "Được rồi, đừng đứng đây nữa, nhanh đi nấu cơm."
Mấy ngày nay ở bên ngoài, không bị đói thì cũng ăn những món cơm rau bình thường, Phương Chính thấy miệng nhạt thếch. Không so sánh thì không thấy, gạo tinh trên núi dù ăn lâu rồi cũng nhàm, nhưng so ra thì thật là ngon! Dù nói, tăng nhân nên giới sự tham lam, nhưng Phương Chính chưa bao giờ tự coi mình là một tăng nhân hoàn mỹ, mục tiêu cuối cùng của hắn không hề thay đổi do hệ thống giáng lâm: Cố gắng kiếm công đức, giúp được người khác, rồi hoàn tục!
Phương Chính ngồi đợi cơm, độc Lang lại bị Hầu Tử và con sóc kéo vào bếp.
"Sư huynh, ngươi xuống núi một chuyến, cảm thấy thế giới bên ngoài thế nào?" Con sóc tò mò hỏi.
Hồng hài nhi cũng hiểu đám này muốn gì, chỉ là muốn người phiên dịch. Lúc đầu Hồng hài nhi không muốn quan tâm, nhưng nghĩ lại, nếu mặc kệ, về sau có khi còn bị bán thảm hơn, sư huynh đệ hòa thuận vẫn là quan trọng, thế là làm phiên dịch.
Độc Lang nghĩ lại cái cảm giác đói khát trước kia, khổ sở lắc đầu: "Chẳng ra sao cả, tệ lắm, nếu không phải sư huynh ta thông minh, ta với sư phụ đã chết đói ngoài kia rồi."
"Thảm vậy sao?" Hầu Tử và con sóc kinh hãi nói.
Độc Lang ngồi đó, mặt mày ủ dột như lo cho thiên hạ, nói: "Còn có thể thảm hơn, nhưng thế giới bên ngoài quả thực rất kỳ diệu, nếu có cơ hội, các ngươi có thể ra ngoài một chuyến."
Hầu Tử và con sóc lại hỏi một hồi, Hồng hài nhi dịch không nổi, dứt khoát đuổi ba người ra ngoài.
Ba tên tiểu gia hỏa hỏi đủ rồi, tự nhiên không oán hận gì.
Giờ này, Phương Chính đang ngồi dưới gốc bồ đề, hỏi hệ thống: "Hệ thống, lần này ta được rút thưởng rồi chứ?"
"Giúp Vương Khôn nhận ra bản thân, không còn lạc lối, công đức cộng 1; truyền bá sức mạnh thiện, dùng sức của đám đông giúp Lỗ Chính vượt qua chướng ngại tâm lý, giành cuộc sống mới, công đức +22. Đúng là đại công đức, rút thưởng không vấn đề gì, có điều ngươi xác định bây giờ muốn rút thưởng chứ?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính nghĩ rồi nói: "Ta đã tích lũy từ trước, có thể tiếp tục tích lũy không, rồi rút một thể?"
"Có thể." Hệ thống hào phóng nói.
Phương Chính an tâm, lập tức nói: "Vậy thì rút đi."
Đã lâu không rút thưởng, Phương Chính cũng ngứa tay.
"Tinh! Chúc mừng ngươi nhận được một bình Vạn Ngôn Đan." Hệ thống nói.
"Vạn Ngôn Đan?" Phương Chính ngạc nhiên, đây là cái gì vậy?
Hệ thống nói: "Vạn Ngôn Đan tên như ý nghĩa, là sau khi ăn sẽ nắm giữ khả năng vạn ngôn. Nói trắng ra, là ăn đan dược này, bất kỳ ai, bất kỳ sinh vật nào cũng có thể làm được khả năng Thú Ngữ thuật như của ngươi."
"Hả... vậy chẳng phải đối với ta vô dụng sao?" Phương Chính bó tay, vốn tưởng rút được đồ ngon. Kết quả lại rút phải thứ này, bảo Vạn Ngôn Đan không tốt sao? Đâu có thể, một viên Vạn Ngôn Đan tương đương một môn Thần Thông Thú Ngữ thuật, đây chắc chắn là đồ tốt. Nhưng mà đối với Phương Chính thì cơ bản vô dụng mà!
Đúng lúc này, Phương Chính nghe thấy tiếng ngáp của độc Lang, mắt Phương Chính sáng lên, hắn không dùng được, thì các đệ tử của hắn dùng được mà! Như vậy, sau này ba đứa nó có thể trao đổi, thật là chuyện tốt.
Nhập gia tùy tục, đã có đồ vật này, lại không đổi được, vậy thì phải tận dụng tối đa thôi.
Phương Chính chọn nhận, sau một khắc, trên tay có thêm một bình sứ, mở ra xem, mắt Phương Chính sáng rực! Bên trong không chỉ một hạt Vạn Ngôn Đan, mà có đến năm hạt!
"Ha ha... Ta đã nói rồi, lần này công đức nhiều thế này, ít nhất cũng phải được cái lớn chứ! Năm hạt Vạn Ngôn Đan, lời to rồi!" Phương Chính mặt mày hớn hở lẩm bẩm, dù vẫn chưa nghĩ ra sẽ dùng cho ai, nhưng ngộ nhỡ về sau hữu dụng thì sao?
"Tịnh Pháp, Tịnh Chân, Tịnh Khoan, các ngươi lại đây." Phương Chính hô một tiếng, độc Lang, con sóc, Hầu Tử lập tức chạy đến.
Con sóc kêu lên: "Sư phụ, người tìm bọn con có việc gì?"
Phương Chính nghĩ, không lập tức lấy đan dược ra, mà chỉ nói: "Các ngươi đến Nhất Chỉ Tự cũng đã lâu rồi, Tịnh Pháp là hộ pháp thứ nhất của bản tự, trước kia ngày đêm gánh nước, còn lo việc an ninh, có công. Tịnh Khoan tuy nhỏ người, nhưng lúc vi sư không ở, cũng có công giám sát chùa chiền, có công. Tịnh Chân tuy đến muộn, nhưng mỗi ngày quét dọn sân, tiếp đãi khách hành hương, dọn dẹp phật đường, cũng có công với bản tự. Hôm nay, vi sư sẽ luận công ban thưởng!"
Nghe đến luận công ban thưởng, ba tên tiểu gia hỏa lập tức tỉnh táo hẳn.
Độc Lang tò mò hỏi: "Sư phụ, người định thưởng cho bọn con cái gì tốt?"
Hầu Tử nhướng mắt, không có hành động gì lớn, nhưng rõ ràng hơi thở dồn dập.
Con sóc mắt long lanh, hiếu kỳ vô cùng, chờ mong các kiểu!
Đúng lúc này, Hồng hài nhi lao đến, kêu lên: "Sư phụ, người không thể bất công nha, con cũng có công mà!"
Hồng hài nhi vốn không quan tâm Phương Chính định cho cái gì, hắn một đại Yêu Vương, của cải vốn đã dày, cũng chẳng thèm ngó thứ trong tay Phương Chính. Nhưng phần thưởng nhất định phải có, vì nó đại diện không chỉ là phần thưởng, mà còn là vinh dự! Nếu không, đến lúc đó sư huynh đệ đều có thưởng, mình hắn không có, thì mất mặt chết!
Phương Chính nhìn Hồng hài nhi vội vã chạy tới, cười nói: "Tịnh Tâm, ngươi cứ đứng sang một bên, lát nữa tự nhiên có phần của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận