Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 545: Rất đáng tiền?

Chương 545: Rất đáng tiền?
Khi Khương Chu muốn gọi Quản Tường Phong quay lại thì đã không kịp nữa rồi.
"Sư phụ, đừng nóng vội, ta đi gọi hắn." Khâu Tiểu Diệp mở đôi chân dài phóng vụt ra cổng, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy Hồng hài nhi tay cầm đại khảm đao, sắp bổ vào một chiếc ghế sáng như ngọc bích, gần như theo bản năng kêu lên: "Không được!"
"Cái này... các ngươi đang làm cái gì vậy? Phiền Thanh, bảo bọn họ đừng la hét trong tự viện." Khương Chu nói.
Phiền Thanh gật đầu, lập tức chạy đi.
Đối với Phiền Thanh, Khương Chu vẫn yên tâm, tương đối mà nói, người này điềm tĩnh hơn, nhưng mà...
"Dừng tay!" Phiền Thanh hét lớn một tiếng, Khương Chu trợn tròn mắt, rốt cuộc hậu viện này xảy ra chuyện gì? Ba đứa đồ đệ vậy mà đều thế này? Sao đi đứng không được, hắn muốn đi xem cũng không thấy gì, chỉ có thể cố gắng rướn cổ nhìn vào trong, đáng tiếc, do góc độ nên chẳng nhìn thấy gì!
Thế là Khương Chu sốt ruột: "Phiền Thanh, rốt cuộc các ngươi thấy cái gì? Dẫn ta đi xem."
Phiền Thanh lúc này mới nhớ ra mình tới làm gì, bảo người ta đừng kêu, sao mình lại đi kêu theo rồi? Mặt đỏ bừng, Phiền Thanh vội cùng Quản Tường Phong chạy về, còn Khâu Tiểu Diệp thì như nhìn kẻ thù g·iết cha nhìn chằm chằm Hồng hài nhi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nếu hắn dám bổ cái ghế! Dọa Hồng hài nhi không dám hạ đao...
Quản Tường Phong vừa đỡ Khương Chu, vừa nói: "Lão sư, ngươi không biết đâu, trong viện có một cái ghế nhỏ rất tốt, một đứa trẻ con lại muốn bổ cái ghế! Thật quá đáng! Ta không nhịn được, nên mới hét lên..."
Khương Chu nhìn sang Phiền Thanh, Phiền Thanh cười khổ nói: "Ta cũng vậy..."
Đang nói, mấy người đi tới cổng chính, Khương Chu lập tức thấy Phương Chính mặc áo trắng ngồi dưới gốc cây bồ đề, vừa định nói gì đó thì ánh mắt liền rơi vào chiếc ghế nằm dưới đất, cùng Hồng hài nhi đang giơ cao đao sắp bổ lên ghế. Cây đao phối hợp với chiếc ghế này, cảm giác hình ảnh quá mạnh! Khiến hắn không thể không chú ý.
Khương Chu chỉ nhìn lướt qua, mắt liền đờ ra, chiếc ghế này trong mắt người khác chỉ là một chiếc ghế phỉ thúy, hoa văn rõ ràng tự nhiên, rất đẹp! Nhưng trong mắt hắn, nó lại là tuyệt tác của quỷ phủ thần công! Mỗi bộ phận trên cây trúc đều được thuận theo tự nhiên mà gọt, đục, cắt, cho nên mới trông thuận mắt đến vậy, không giống như đồ nhân công đục đẽo, mà phảng phất tự nhiên sinh ra. Nói thì dễ nhưng trên đời này, số người làm được điểm này chỉ đếm trên đầu ngón tay! Mà những người này, ai lại đi tốn thời gian, lãng phí vật liệu làm một chiếc ghế? Vậy nên, có thể nói, chiếc ghế này tuyệt đối là một trong những chiếc ghế cực kỳ xa xỉ... Vật liệu có giá, kỹ nghệ khó kiếm, nếu vật liệu cũng vô giá, vậy nó thật sự vô giá...
Mà chiếc ghế này lại bị người làm gãy chân! Còn sắp bị đập!
Giờ phút này Khương Chu cuối cùng cũng hiểu vì sao các học sinh lại thất thố kêu lớn như vậy, đổi là hắn, hắn cũng sẽ kêu!
"Thí chủ, có chuyện gì vậy?" Phương Chính thấy khó hiểu, sao cứ mỗi khi hắn làm gì đó, lại có người đến quấy rối? Lúc trước đốn trúc có người la, giờ định bổ ghế cũng có người la... Đây là muốn làm gì? Muốn lên trời à?
"Phương Chính pháp sư, xin lỗi, vừa rồi chúng ta thất thố, chỉ là... Tịnh Tâm tiểu pháp sư đang làm gì vậy?" Khương Chu đảo mắt, lúc này mới thấy trong sân có mấy cái ghế, ghế dài, còn có một cái bàn, hết lần này đến lần khác, các đồ vật này trông khá giống nhau, nhưng cách chế tác khác nhau, phong cách cũng không đồng nhất, có thể thấy, mỗi đường nét đều rất tỉ mỉ, không phải là những cái bàn ghế thô ráp.
Dù là người từng trải qua nhiều chuyện lớn như Tưởng Chu cũng không khỏi thốt lên trong lòng một câu —— xa xỉ quá!
"A, cái ghế này để đệ tử của bần tăng ngồi hỏng, để không dùng, chuẩn bị bổ nhóm lửa." Phương Chính nói rất tự nhiên. Phương Chính đương nhiên biết Hàn Trúc là đồ tốt, nhưng với hắn mà nói, ngoài lúc non thì ăn, lúc già thì làm bàn ghế, cũng không còn tác dụng nào khác, không đốt thì để làm gì? Hệ thống lại không cho hắn kinh doanh buôn bán.
"Bổ nhóm lửa? !" Khương Chu, Khâu Tiểu Diệp, Phiền Thanh, Quản Tường Phong bốn người nghe xong thì đồng loạt kêu lên sợ hãi, mắt trợn tròn xoe, ánh mắt đó, tựa như Phương Chính vừa g·iết cha m·ẹ của bọn họ vậy.
"Cái này hỏng rồi, không nhóm lửa thì làm gì?" Hồng hài nhi cũng khó hiểu, cây trúc này có thể coi là khá tốt, bất quá ở chỗ của bọn họ thì chỉ là một cây trúc tốt hơn bình thường thôi, có gì lạ đâu? Còn việc chế tác ghế thì sư phụ làm một đống đến tận trưa, ném đi một cái thì sao chứ?
Độc Lang, sóc, Hầu Tử đều nghĩ như vậy, nói chung là theo chúng nghĩ thì cái đồ này chẳng đáng giá!
Hít sâu một hơi, thầy trò Khương Chu cố gắng kìm nén cơn nóng giận, dù sao đây là đồ của người ta, người ta muốn làm gì thì những người ngoài như bọn họ không có quyền lên tiếng.
Khương Chu nói: "Phương Chính pháp sư, cái ghế này vật liệu và cách chế tác đều là nhất đẳng, ở bên ngoài thì ngàn vàng cũng khó mua được. Cứ thế mà đốt củi, thật đáng tiếc..."
Phương Chính ngạc nhiên hỏi: "Rất đáng tiền à?"
"Đương nhiên! Cái ghế này mặc dù chế tác đơn giản chỉ có vài đường, nhưng mỗi đường đều được đặt đúng chỗ, thuận theo sự phát triển tự nhiên của cây trúc. Hơn nữa, toàn bộ cái ghế này không dùng bất kỳ cái đinh nào, khi nhìn vào thì có người biết là do nhân công làm ra, nhưng nếu không biết thì còn tưởng là cây tự mọc như thế. Đồ tốt thế này, không phải là rất đáng tiền, mà là cực kỳ đáng tiền! Đem ra ngoài, bán mười mấy hai mươi vạn là chuyện dễ như chơi! Nếu là đồ cổ, lại xuất từ tay danh gia thì càng đáng giá." Tưởng Chu nói.
"Thì ra là vậy..." Phương Chính gật đầu, trong lòng hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngươi thấy tay nghề của ta đáng giá như thế, hay là mình đem bán đi?"
"Tay nghề của Phật gia sao có thể đem ra mua bán lấy tiền? Tầm nhìn của ngươi có thể cao hơn một chút không?" Hệ thống nói.
Phương Chính cười khổ: "Ta không cần tiền, quyên góp làm việc thiện thì sao?"
"Ý tưởng không tồi, bất quá không được! Hệ thống cho ngươi tay nghề này còn cao cấp hơn cả những bậc thầy của thế giới này, vốn đã quá đáng lắm rồi, ngươi còn muốn đem ra bán sao? Ngươi như vậy đâu phải là đang làm việc thiện, mà là đang hủy hoại cái nghề này, hủy hoại những người thực sự dùng cả sinh mệnh để giữ gìn nghệ thuật. Ngươi bán tiền giúp được bao nhiêu người? Phá một ngành nghề, ngươi sẽ hủy hoại bao nhiêu người? Giờ ngươi còn thấy việc này là thiện sao?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính im lặng...
Hệ thống tiếp tục: "Một cái ghế như này, bậc thầy rèn từ khâu chọn vật liệu, đến chế tác bằng tay, hoàn thành cũng phải mất gần hai tháng. Một ngày ngươi làm được mấy cái?"
Phương Chính trầm mặc, cười khổ: "Thì ra là thế, là ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."
Thấy Phương Chính im lặng, mắt của Quản Tường Phong lập tức sáng lên, thầm nghĩ: "Vẫn là lão sư giỏi nhất, một câu nói trúng đích, vị tăng nhân này có vẻ rất hứng thú với tiền! Mẹ nó, biết vậy lúc nãy mình cứ vào nói dùng tiền mua Hàn Trúc, chẳng phải cái gì cũng có rồi sao? Hà tất phải vòng vo tam quốc như vậy... Đúng là thiệt lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận