Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1189: Không may không ngớt

Phương Chính lúc này mới phát hiện, con rối biến lớn, không gian nơi này quá nhỏ, con rối không thể không vặn vẹo cả thân mình để đứng ở đó. Bất đắc dĩ lắc đầu, Phương Chính ra hiệu con rối nhích vào bên trong, còn hắn thì đi ra ngoài xem sao. Con rối lập tức làm theo, Phương Chính liếc nhìn hàng rào sắt trước cửa, dùng tay hơi mạnh tách ra, hàng rào sắt phát ra tiếng kêu không cam lòng, vặn vẹo, tạo thành một cái lỗ đủ một người đi qua. Phương Chính bước ra ngoài, rồi cẩn thận dựng lại hàng rào, sau đó chỉnh lại quần áo, nói: "Ngươi ở đây tiếp tục hố người đi, bần tăng đi trước." "Yên tâm, ta sẽ hố cho bọn chúng không còn cả quần cộc." Người bên trong cười hắc hắc nói. Phương Chính cũng cười theo, sau đó quay người, nhanh nhẹn rời đi.
Đám tù nhân đang bị tạm giam vốn buồn chán, ngồi ngửa đầu nhìn trần nhà ngẩn ngơ, đúng lúc này, một hòa thượng áo trắng thảnh thơi nhàn nhã đi ngang qua cổng, mọi người liếc mắt nhìn, tuy có chút hiếu kỳ nhưng cũng không để ý. Phương Chính vừa thấy cảnh sát liền dùng Nhất Mộng Hoàng Lương, dẫn dắt đối phương mở cửa cho mình đi. Đến sảnh lớn của cục cảnh sát, Phương Chính liền sầm mặt, Hồng Hải, thằng nhóc ranh con kia vậy mà nằm dài trên bàn, ôm bình sữa, uống ngon lành! Bên cạnh còn có mấy cô cảnh sát đang xem, còn cầm đồ chơi trêu nó. Nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nhìn cảnh ngộ của thằng nhóc này, Phương Chính thấy trong lòng thật bất công! Nói về dễ thương, hắn cũng đâu có kém! Sao chẳng ai quan tâm tới hắn vậy? A Di Đà Phật… Đúng là hố người mà!
Nhất Mộng Hoàng Lương của Phương Chính có thể giấu diếm người khác, nhưng không giấu được Hồng hài nhi, Hồng hài nhi vừa thấy Phương Chính liền ném ngay bình sữa, mặt đỏ bừng nhìn Phương Chính. Phương Chính cười hắc hắc nói: "Mấy ngàn năm rồi mà còn bú sữa, không tệ, không tệ..." Hồng hài nhi ho khan một tiếng nhìn mấy cô cảnh sát bên trên, vung tay lên, đoán chừng là khiến các cô ảo giác, vì các cô vẫn đang mải mê đùa vui mà. Hồng hài nhi lúc này mới hấp tấp chạy tới, hỏi: "Sư phụ, sao người ra được rồi?" "Không ra, chẳng lẽ còn ở trong đó ăn tết hả? Đi thôi!" Phương Chính nói xong, dẫn Hồng hài nhi rời khỏi cục cảnh sát, vừa ra khỏi cửa, liền thấy Donny ngồi xe lăn, mang theo hai người từ một chiếc Mercedes xa hoa bước xuống. Hai người kia đẩy Donny mặt mày âm trầm đi vào cục cảnh sát, lúc đi ngang qua, Phương Chính nghe được Donny lẩm bẩm: "Bị thương cũng không được yên thân, cái tên hòa thượng đáng c·h·ế·t này, sao không đi c·h·ế·t luôn đi?" Hồng hài nhi ngửa đầu hỏi Phương Chính: "Sư phụ, xem ra lần trước ra tay nhẹ. Cần phải bồi thêm chút không?" Phương Chính lắc đầu nói: "Không cần, lần này có người bồi thêm, đi thôi." "Ách, sư phụ, chúng ta đi đâu? Người ở đây lạ nước lạ cái..." Hồng hài nhi đúng thật là mặt mày mờ mịt, hắn tuy có thần thông, tuy có thể nghe hiểu bất cứ ngôn ngữ nào, cũng có thể khiến đối phương nghe hiểu ý mình, nhưng hắn lại không biết chữ ở đây! Biết nói nhưng không biết chữ, chính là mù chữ, mà một người mù chữ ở trong thành phố lớn thì cũng chả khác gì người mù. Muốn đi đâu, đều thật phiền phức…
Phương Chính tuy cũng như vậy, nhưng lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, cười nhạt một tiếng nói: "Ngồi xe sang trọng bao giờ chưa?" Hồng hài nhi lắc đầu nói: "Máy bay có tính không?" "Đi, vi sư dẫn ngươi đi ngồi xe sang trọng." Phương Chính vỗ đầu Hồng hài nhi, đi về phía chiếc xe mới nãy Donny xuống. Mắt Hồng hài nhi lập tức sáng lên, hiểu ý Phương Chính, ha ha cười nói: "Thế thì tốt!" Phương Chính lập tức thôi miên lái xe, trong mắt hắn Phương Chính chính là Donny! Tuy hắn hơi khó hiểu, tại sao Donny lại bị một đứa nhỏ đẩy xe lăn trở về, nhưng chuyện của ông chủ, hắn không có quyền hỏi nhiều. Phương Chính lên xe, hắn ân cần chào hỏi, Phương Chính xê dịch mông, tìm tư thế thoải mái nhất, nói: "Từ chỗ nào vừa đi, bây giờ đi đâu." Lái xe nghe không hiểu, nhưng cũng đoán được ý Phương Chính, một chân đạp ga, lái xe đi. Bảo vệ ở cổng cục cảnh sát thì mặt mày khó hiểu, lái xe của Donny sao không đợi ông chủ nhà mình mà đã lái xe đi rồi? Nhưng mà chuyện của người ta, bọn hắn lười quản, cũng lười báo cáo.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng tối, Donny ngồi xe lăn, nhìn Phương Chính ngồi trong phòng, mặt cười đắc ý nói: "Phương Chính trụ trì, thật là lâu không gặp." "Ha ha." Phương Chính ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Donny, sau đó nhích đến cửa, nói: "Là lâu không gặp, xe lăn của ngươi không tệ nha." "Phương Chính trụ trì, đây là ngươi đang nói bóng gió chân ta bị hỏng sao? Người phương Đông các ngươi đúng là t·h·í·c·h vòng vo, chẳng có chút nào dứt khoát." Donny lắc đầu cảm thán, còn nói móc thêm. Kết quả vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận âm thanh cổ quái. Donny theo bản năng hỏi: "Tiếng gì vậy?" Hai tên thủ hạ phía sau theo bản năng nhìn vào xe lăn, Donny bỗng nhiên có cảm giác không hay, bởi vì hắn cảm thấy, dưới mông nóng lên!
Donny làm tổng giám đốc công ty, tuy tạm thời dùng xe lăn, nhưng chiếc xe này cũng thuộc hàng cao cấp, dù không bằng chiếc xe lăn mấy tỷ của nhà vật lý học đại tài, nhưng nó cũng là hàng hiệu cao cấp. Trọng điểm là, công ty đó thuộc tập đoàn Gaia, dùng sản phẩm nhà mình rất yên tâm. Chiếc xe lăn này là xe lăn điện, dưới có một bình ắc quy lớn, bình có thể duy trì xe lăn chạy như xe điện, trên đường chạy, tốc độ cũng không chậm, có thể đi được một trăm cây số liên tục. Nhưng mà hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy dưới mông hình như không phải là bình ắc quy mà là một quả b·o·m!"Mau nhấc ta lên!" Donny kêu to, hai tên thủ hạ vừa đứng dậy định đỡ hắn lên thì, oanh! Mọi người chỉ thấy một bóng người bay lên không trung, sau đó ánh lửa ngút trời, cuối cùng là một tiếng kêu thảm thiết, bụi mù mịt, m·á·u tươi văng tung tóe, còn có mùi khét lẹt của huyết nhục. Đến khi hai tên thủ hạ đứng dậy, nhìn Donny thì thấy hắn nằm sấp trên mặt đất, kêu la thảm thiết: "Mông của ta! Mông của ta!" Hai tên thủ hạ nhìn kỹ, mới phát hiện, trên mông Donny cắm một đoạn sắt thép! Không biết là thứ gì! Dù sao, cắm rất sâu, m·á·u tươi chảy đầm đìa, nhìn vô cùng thê thảm. Hai người càng theo bản năng siết c·h·ặ·t hoa cúc. May mà hai người phản ứng nhanh, nhanh chóng đỡ hắn dậy, vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ. Về phần Phương Chính? Bọn hắn không có thời gian mà để ý. Nhưng mà chạy ra ngoài nhanh chóng, đến cửa, hai người đều trợn tròn mắt! Xe đâu rồi?! Gọi điện thoại, không ai bắt máy. Đường cùng, cảnh sát phải dùng xe cảnh sát đưa Donny đến b·ệ·n·h viện.
Cùng lúc đó, tổng bộ của Phleps cũng nhận được tin, Phleps cau mày nói: "Lại bị thương rồi? Còn là cái mông? Donny tên này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?" "Thưa ngài Phleps, chuyện này khá kỳ lạ. Lần đầu tiên Donny tiếp xúc với Phương Chính, liền bị đ·ậ·p gãy chân, lần thứ hai lại bị tạc hoa cúc. Tôi thấy, chuyện này không đơn giản. Trong truyền thuyết, Phương Chính thế nhưng là có pháp lực, biết thần thông, không phải là hòa thượng bình thường. Ngài nghĩ sao?" Người ở đầu dây bên kia thấp giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận