Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1241: Hắn muốn ra

"Sư phụ, nhưng bọn họ căn bản không ở Hắc Sơn thị a, người đi đâu tìm bọn họ?" Hồng hài nhi không hiểu hỏi.
Phương Chính nói: "Không vội, bần tăng có cách tìm ra bọn họ, bất quá trước đó, hừ hừ..."
"Sư phụ, người muốn làm gì?" Hồng hài nhi ngây ngẩn cả người.
Phương Chính nhếch miệng cười nói: "Đi, về núi!"
"Ách, sư phụ, người không chào hỏi mọi người xung quanh sao?" Hồng hài nhi: "Chu Lâm thí chủ đang khóc rất thảm đó."
Phương Chính nói: "Tạm thời đừng cho bọn họ biết, để tránh những tên kia lại giở trò cũ. Lúc trước là chúng ta ở ngoài sáng, bọn chúng ở trong tối, nên chúng ta bị gài bẫy. Lần này, chúng ta ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, hừ hừ... Đi."
Hồng hài nhi nhìn vẻ mặt xấu xa kia của Phương Chính, biết có người sắp gặp xui xẻo.
Hồng hài nhi dẫn Phương Chính lặng lẽ rời khỏi phế tích, quay về Nhất Chỉ tự.
Phương Chính mở Nhất Mộng Hoàng Lương, để đám khách hành hương không nhìn thấy hắn, rồi đi thẳng vào đại điện, ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực, kết nối với Vạn Phật điện, gửi gắm Tử Quan Âm tượng thần, đồng thời, trong đầu xuất hiện thêm một cái tên: áo trắng!
Sau đó, Phương Chính mặt cười xấu xa thầm nói: "Đến mà không trả lễ thì không hay, thí chủ, tiếp lấy lễ vật của bần tăng!"
Cùng lúc đó, trên một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời.
"Áo trắng, vẫn là ngươi lợi hại. Vụ này chơi đẹp thật." Một gã đàn ông đối diện một người khác mặc tây trang trắng, giơ ngón tay cái lên nói.
Áo trắng cười ha hả, chỉ vào đầu mình nói: "Làm việc phải dùng đầu óc, vì chúng dùng tài liệu tại chỗ, dễ dàng dẫn dụ chúng đi hướng khác."
Gã đàn ông gật đầu: "Đó là điều ta khâm phục ở ngươi, chỉ dùng một chiêu mà khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn vào những kẻ lừa đảo cùng tiểu thương nhân kia. Không ngờ người Hoa cũng có thể, lại có người dám mạo danh Liên Hợp Quốc đi lừa đảo. Còn cái gã tự xưng tư lệnh viên nữa, chậc chậc..."
Áo trắng nói: "Carle, đừng coi thường bất kỳ ai. Bọn chúng có thể tồn tại, lại còn lừa được tiền, đó cũng là bản lĩnh."
Carle cười hắc hắc: "Nhưng sau vụ này, bọn chúng cũng hết đường sống phải không? Dù sao thì, chúng ta mạo danh bọn chúng để làm một vố lớn mà."
Áo trắng nói: "Việc chúng có sống được hay không thì liên quan gì tới chúng ta?"
Carle cười: "Áo trắng, vị hòa thượng kia c·hết thật rồi sao?"
Áo trắng nói: "Không ai có thể sống sót sau vụ nổ lớn như vậy, dù hắn có không phải người!"
Carle nói: "Cũng phải."
"Máy bay hạ cánh, lập tức xử lý điện thoại." Áo trắng nói.
Carle nói: "Áo trắng, ngươi có phải cẩn thận quá không? Rút thẻ điện thoại, vứt bừa vào thùng rác cũng chẳng ai tìm được mà? Cần gì phải mang ra nước ngoài vứt?"
Áo trắng nói: "Cẩn thận thì đi được vạn dặm đường."
Carle bĩu môi, rõ ràng không để tâm.
Đúng lúc này, áo trắng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh.
"Áo trắng, ngươi sao vậy?" Carle hỏi.
Áo trắng nói: "Không biết nữa... trong bụng giống như có vật gì đang động."
Carle ngạc nhiên: "Trong bụng có đồ đang động? Sao có thể?"
Áo trắng nói: "Có thể là ảo giác, đau quá..."
Carle nói: "Có cần gọi tiếp viên hàng không không?"
Áo trắng lắc đầu nói: "Còn chưa ra khỏi địa phận Trung Quốc, đừng gọi tiếp viên hàng không. Nếu không máy bay quay đầu lại nơi xuất phát hoặc hạ cánh khẩn cấp, sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết. Ta nhịn chút. Ra khỏi Trung Quốc, ngươi gọi ta."
Carle nói: "Được rồi, ta biết."
Áo trắng nói nhẹ nhàng, nhưng mồ hôi lạnh trên trán lại càng ngày càng nhiều, hắn rõ ràng cảm thấy trong bụng mình thật sự có vật gì đó đang động! Giống như là... trong bụng có vật sống, lẽ nào là mang thai?
Nhưng có đ·ánh c·hết áo trắng, áo trắng cũng không tin, hắn là đàn ông sao có thể mang thai được!
Vì vậy, hắn cảm thấy mình hẳn là không có thai, có lẽ chỉ là đau bụng thôi. Chờ lát nữa là khỏi thôi mà...
Đúng lúc này hắn chợt phát hiện thắt lưng quần siết rất chặt, làm đau bụng.
Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi, đứng dậy thất thểu chạy vào phòng vệ sinh, cởi thắt lưng quần ra xem, hắn lập tức trợn tròn mắt! Cơ bụng của hắn đã biến mất, thay vào đó là cái bụng bầu tròn vo!
Cho dù là nhìn từ phía trước hay nhìn nghiêng, đây rõ ràng là bụng bầu! Chắc chắn không phải bụng bia!
"Cái này... Sao có thể?" Áo trắng mặt mày không dám tin.
Nhưng áo trắng cũng là người h·ung h·ãn, cố chịu đau đớn, không hề lên tiếng, khi tiếp viên hàng không đến hỏi, hắn chỉ lắc đầu. Cố nhịn đến khi đến N, rồi được người đưa vào một bệnh viện tư nhân.
Áo trắng nằm trên giường, bác sĩ nhanh chóng siêu âm cho hắn, xem bên trong rốt cuộc có cái gì, và rồi...
"Sao có thể như vậy?" Bác sĩ lập tức đứng dậy, hoảng sợ nói.
"Lý, thế nào? Anh đừng có làm vẻ giật mình vậy chứ, nói đi." Carle hỏi.
Bác sĩ Lý nuốt nước bọt nói: "Cái này... Tôi nói ra có thể các người không tin."
Áo trắng nói: "Nói đi, dù là tôi thật sự mang thai, tôi cũng chấp nhận."
Bác sĩ Lý cười khổ: "Nếu chỉ là đơn giản mang thai thì tôi cũng không đến mức kích động như vậy. Vấn đề là, cái này không phải đơn giản mang thai, cái thai của anh là đồ kỳ quái."
"Đồ kỳ quái?" Áo trắng kinh ngạc, Carle cũng ngây ra.
Bác sĩ Lý nói: "Đúng vậy, rất kỳ quái, thon dài, mông lớn đồ vật."
"Vậy đó là cái gì?" Carle mặt mày khó hiểu hỏi.
Bác sĩ Lý nói: "Nếu phải hình dung, thì trông nó giống một quả đạn pháo."
"Đạn pháo?" Carle và áo trắng gần như đồng thời kêu lên, áo trắng lập tức ngồi bật dậy, kết quả vật trong bụng rung lên một cái, khiến hắn đau đớn kêu a một tiếng rồi lại nằm xuống.
"Tôi biết mà, tôi nói các anh cũng không tin. Nhưng mà, nó thật sự rất giống một quả đạn pháo." Bác sĩ Lý nói.
"Ta không tin! Ta vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có người mang trong mình một quả đạn pháo. Lý, ông nói thật đi, rốt cuộc đó là cái gì?" Áo trắng không tin.
Bác sĩ Lý nói: "Tôi biết anh không tin, tôi cũng không tin, nhưng đó là sự thật. Áo trắng, anh có thể đi tìm người khác xem thử, hi vọng là tôi sai, nếu không chuyện này quá khó tin..."
Áo trắng nói: "Đỡ ta dậy."
Carle đỡ áo trắng ngồi dậy, áo trắng nói: "Không được nói với người khác, nếu không..."
Bác sĩ Lý nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai."
"Đi!" Áo trắng phất tay, Carle dìu áo trắng ra khỏi bệnh viện tư nhân, sau đó đón xe đến khu Tam Giác Vàng.
"Áo trắng, cố lên chút nữa thôi, sắp đến bệnh viện Hồng Quang rồi, ở đó có thiết bị tốt nhất, nhất định sẽ tìm ra anh rốt cuộc bị làm sao." Carle nhìn áo trắng mặt mũi tiều tụy, nói.
Áo trắng hữu khí vô lực nháy mắt vài cái, coi như biểu thị đã biết.
Rất nhanh, hai người đến bệnh viện Hồng Quang, bác sĩ vừa định chụp hình cho hắn, áo trắng bỗng nhiên kêu lớn một tiếng: "Oa...A! Nó chìm xuống, nó... nó sắp... Nó sắp ra rồi! A, từ phía sau, ra...A..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận