Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 896: Bần tăng không thèm để ý tiền

"Chương 896: Bần tăng không thèm để ý tiền!
Phác Minh Đại kêu thảm một tiếng, lăng không bay lên, một ngụm máu tươi cùng răng cửa liền nôn ra ngoài, nhuộm đỏ trên đất một vũng máu. Lăn lộn trên mặt đất, Phác Minh Đại chỉ cảm giác da mặt run lên, một mảnh lửa nóng, tựa hồ sưng lên rồi!
Phác Xương Minh cũng nổi nóng, cả giận nói: "Đại sư, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi ở Trung Quốc sao?"
Đã thấy Phương Chính không nóng không lạnh ngồi ở kia, tiện tay cầm lấy bát nước bên cạnh uống một ngụm, cười nhạt một cái nói: "Thí chủ, không cần tức giận."
"Không giận?" Phác Xương Minh nếu không nhìn xung quanh đều là người Hoa, hắn đánh không lại nhiều người như vậy, nếu không đã sớm động thủ! Đổi là ai, đồ đệ mình bị đánh như thế, cũng không nhịn được. Phác Xương Minh con mắt đều sắp phun ra lửa...
Hồng Hài Nhi xoa xoa mũi, tùy tiện nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi kích động cái gì? Vừa rồi cái tát kia, là độc môn dòng người pháp của ta. Chỉ bất quá hỏa hầu của ta chưa tới, làm không được không đau mà thôi."
"Đánh rắm! Ngươi cái này gọi độc môn dòng người pháp? Đây là đánh người! Đánh như vậy, khác thường mới là quỷ!" Phác Minh Đại bụm mặt, nói chuyện cũng không rõ.
Hồng Hài Nhi lông mày nhướng lên, nói: "Ha ha, ngươi còn đừng không tin, cùng một phương pháp, sư phụ ta đánh, tuyệt đối không đau! Còn có thể dòng người, ngươi tin hay không?"
"Ta không..." Phác Minh Đại vừa muốn nói không tin, nhưng nghĩ đến cái tát vừa rồi đau, lập tức ngậm miệng không dám nói. Sợ đối phương muốn thử một chút, đau đớn đó là hắn phải chịu!
Phác Xương Minh cau mày nói: "Đại sư, đã các ngươi nói đây là dòng người chi pháp, vậy đồ nhi ta trong bụng đồ vật thì sao?"
"Chảy, bất quá không có chảy hết. Thủ pháp của ta còn chưa thành thạo, cần thêm vài lần nữa mới được. Không tin, chính ngươi bắt mạch đi, có phải thiếu một chút không?" Hồng Hài Nhi biết Phương Chính không thể nói dối, thế là trực tiếp cướp lời trả lời.
Phác Xương Minh mày nhăn lại, nhìn về phía Phương Chính, Phương Chính thì làm một cái thủ thế xin cứ tự nhiên.
Phác Xương Minh lập tức chạy tới bắt mạch cho Phác Minh Đại, một khi bắt mạch, lông mày lập tức nhíu thành hình chữ X! Đúng như Hồng Hài Nhi nói, đồ trong bụng Phác Minh Đại đúng là thiếu một chút đồ.
Lúc này, Phương Chính mở miệng nói: "Trong bụng có năm cây kim, bây giờ còn lại bốn cây, đúng không?"
Phác Xương Minh không phải Phương Chính, hắn không thể xem thấu toàn bộ chứng bệnh trong người bệnh, dù bắt mạch cũng không làm được. Dù sao bắt mạch xem bệnh là kinh nghiệm mấy ngàn năm đúc kết ra. Nhưng các lão tổ tông mấy ngàn năm qua cũng chưa thấy ai mang thai năm cây kim! Không có kinh nghiệm đó, Phác Xương Minh tự nhiên cũng không sờ ra manh mối. Chỉ là đại khái cảm thấy, thiếu một chút gì đó. Nhưng để hắn thừa nhận mình không lấy ra được thì hắn lại không cam tâm, thế là đành gật đầu, biểu thị đúng là như vậy.
Thế là, Phương Chính hỏi: "Vậy đứa bé này, còn giữ không? Nếu không chảy, bỏ đi. Nếu còn giữ, đồ nhi bần tăng có thể tiếp tục giúp đỡ."
Kiểu nói này của Phương Chính khiến Phác Minh Đại theo bản năng nắm chặt ống tay áo Phác Xương Minh, trong mắt đã muốn chảy ra nước mắt, trong lòng tự nhủ: Đây không phải dòng người, đây là đánh người mà! Sư phụ, người phải mở to mắt nhìn rõ vào!
Phác Xương Minh sao không nhìn ra Hồng Hài Nhi đang đánh người, nhưng vấn đề là, người ta đánh người mà đánh rơi được cả kim! Đổi lại Phác Xương Minh tự mình động thủ, trừ khi đánh chết Phác Minh Đại, nếu không cũng không làm được! Thế là Phác Xương Minh vỗ vỗ Phác Minh Đại, thấp giọng hỏi: "Ngươi là muốn sinh năm cái kim ra, nổi tiếng khắp thiên hạ. Hay là bị đánh mấy cái tát, cho bọn chúng chảy ra?"
Nghe câu hỏi này, Phác Minh Đại mang theo tiếng khóc nức nở, cắn răng một cái: "Đánh đi!"
Phác Xương Minh vỗ vỗ vai Phác Minh Đại, thấp giọng nói: "Yên tâm, hắn đánh ngươi một chút, vi sư giúp ngươi gấp mười lần. Bây giờ người ở dưới mái hiên, tạm thời cúi đầu là được."
Phác Minh Đại khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên, kêu lên: "Tới đi!"
Nhưng, bàn tay trong tưởng tượng không rơi xuống, chỉ thấy Hồng Hài Nhi chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn, ông cụ non mà nói: "Cái gì tới đi? Phải nói mời! Ta giúp ngươi chữa bệnh, ngươi còn thái độ thế à? Thôi được rồi, bất trị!"
Lời này vừa nói ra, Phác Minh Đại lập tức trợn tròn mắt! Hắn lớn chừng này còn chưa gặp ai đánh người mà lại chảnh như vậy! Càng không nghĩ mình có ngày phải đi cầu người ta chữa trị.
Phác Minh Đại ngây người, Hồng Hài Nhi gật gù đắc ý nói: "Một chút thành ý cũng không có, không có ý nghĩa, bệnh này, bất trị! Ngươi cứ an tâm về nhà sinh kim đi... Ai nha, ngươi nói nếu sinh không tốt, đồ chơi kia làm hư dây thần kinh nào đó, dẫn đến bất lực thì sao, nửa người bất toại thì sao, chậc chậc..."
Thấy Hồng Hài Nhi sắp đi, Phác Minh Đại vội vàng kêu lên: "Chờ một chút!"
Hồng Hài Nhi quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Phác Minh Đại, ánh mắt kia phảng phất đang nói: "Đến nha, cầu ta đi! Cầu ta quất ngươi nha!"
Phác Minh Đại nhìn ánh mắt đó mà tức đến phổi sắp nổ, nhưng giờ phút này, hắn còn lựa chọn nào khác sao? Kim trong bụng hắn rõ ràng không phải vật bình thường, chuyện này có thể dùng quỷ dị để hình dung. Rời Nhất Chỉ Sơn, hắn thật không chắc, trong thiên hạ có ai có thể giúp hắn lấy kim ra không. Nghĩ đến hậu quả Hồng Hài Nhi nói, hắn càng phát lạnh cả người.
Đến đường cùng, Phác Minh Đại cắn răng nói: "Khẩn cầu tiểu sư phụ giúp ta...chữa bệnh!" Hắn vốn muốn nói giúp ta làm dòng người, nhưng làm sao cũng không thốt ra miệng được, chỉ có thể nói chữa bệnh.
Hồng Hài Nhi nghe xong, cười hắc hắc nói: "Ta không thích cái chữ nhỏ này, mặt khác, xem bệnh không tốn tiền sao?"
Phác Minh Đại ngạc nhiên, dùng tiền sao? Gia hỏa này còn đòi tiền à?
Phương Chính bên trên lông mày nhướn lên, âm thầm cho Hồng Hài Nhi một ngón tay cái, bây giờ vào đông, kinh tế trên núi đình trệ, đứa trẻ này học được vớt thêm thu nhập, thật là trẻ con dễ dạy!
Phác Xương Minh cau mày nói: "Phương Chính trụ trì, chúng ta đang tỷ thí, tỷ thí không nên lấy tiền chứ?"
"Phác thí chủ, lời này của ngươi không đúng. Thứ nhất, chúng ta cũng không cầu các ngươi tới tỷ thí, là tự các ngươi chạy lên đây, sư phụ ta thấy các ngươi đáng thương mới so chiêu. Thứ hai, hiện tại người ra tay là ta, ngươi muốn thảo luận thì cũng phải thảo luận với ta chứ? Mà quy tắc của ta, chính là quy tắc này, xem bệnh lấy tiền, thiếu một xu cũng không chữa!" Hồng Hài Nhi ngắt lời, nói lớn.
Phác Xương Minh nhìn chằm chằm Phương Chính, hỏi: "Đại sư cũng có ý đó sao?"
Phương Chính khẽ mỉm cười nói: "Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân."
Phác Xương Minh nhẹ nhõm thở ra, thật sự sợ Phương Chính "công phu sư tử ngoạm".
Phương Chính tiếp tục nói: "Nhưng đạo không thể khinh truyền, nếu không chẳng phải là nói y thuật Nhất Chỉ chùa ta không đáng tiền? Nhưng tiền này cũng không thể thu quá nhiều, nếu không lại lộ ra hắc tâm."
Phác Xương Minh nghe xong, vòng vo nửa ngày vẫn là phải thu phí à! Trong lòng tức giận, hỏi: "Vậy đại sư chuẩn bị thu bao nhiêu?"
Phương Chính cười nói: "Nghe nói Phác thí chủ đã từng chữa bệnh cho một người bệnh ở Trung Quốc, thu phí ba trăm vạn. Thí chủ từng nói, nhân mạng không đồng giá, địa vị mỗi người quyết định giá trị, vì vậy chữa bệnh thu phí tổn cũng không giống nhau. Đồ đệ ngươi là nhân tài mới nổi của giới y học nước ngươi, tự nhiên có vị thế phi phàm. Vậy đi, bần tăng thu cái giá hữu nghị, lại đánh cho thí chủ một chiết, miễn cưỡng thu ba ngàn vạn vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận