Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1487: Đối xử như nhau

"Thế giới lớn như vậy, chó nhà ta muốn chạy nhảy tản bộ kiểu gì? Nó có phải cắn người đâu? Yên tâm, chó nhà ta ngoan lắm, hiểu chuyện mà." Phương Chính nói xong, vỗ mông Độc Lang, Độc Lang hung hăng hướng chỗ Vương Quý Hương đi tới.
Vương Quý Hương không chịu nổi nữa, "oa" một tiếng xoay người bỏ chạy...
Sau đó liền nghe có người sau lưng hô: "Chạy mau lên! Chó đuổi tới kìa!"
Vương Quý Hương chỉ cảm thấy tiếng thở hồng hộc của chó sau lưng càng ngày càng gần, đồng thời một luồng khí nóng phảng phất như phả vào gáy, sợ tới mức nàng bật khóc, vừa khóc vừa chạy, vừa la: "Cứu mạng với..."
Nhưng lại nghe thấy tiếng gào của vị hòa thượng kia từ phía sau: "Người này có bệnh à! Người lớn thế rồi, còn sợ chó? Hơn ba mươi năm sống chả bằng con lợn!"
Vương Quý Hương nghe xong, lại thấy mình bị mắng ngược trở lại, nhưng mà giờ phút này, nàng không còn vẻ phách lối như trước, đổi vị trí rồi, nàng chỉ cảm thấy người nói lời này vô cùng đáng ghét! Ngươi giỏi thế, thử để con chó to thế kia đuổi theo ngươi xem! Xem ngươi có sợ không?
Lần này, Vương Quý Hương thật sự là liều mạng chạy, chạy nhanh nhất từ trước đến giờ, một mạch phi nước đại, một hơi từ bờ sông chạy về đến nhà, khi đóng cửa phòng mới phát hiện, giày cũng chạy mất!
Nhưng dù cho nàng có ba cái gan, nàng cũng không dám xuống lầu nhặt giày...
Hồng hộc... Hồng hộc...
Một tràng tiếng thở dốc truyền đến bên cạnh, Vương Quý Hương nhìn con chó chăn cừu nhà mình, giờ đang sợ hãi ngồi rũ lỗ tai, thè lưỡi ra trông rất tội nghiệp, khiến nàng giận không chỗ trút, vỗ đầu chó một cái, tức giận nói: "Đồ nhát gan, chủ nhân mày bị chó đuổi, mày chạy còn nhanh hơn tao! Nuôi mày được cái gì?"
Chó chăn cừu cúi đầu, ra vẻ càng sợ hơn, khiến Vương Quý Hương tức giận đến mức chỉ muốn đánh cho nó một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, dù sao, đối mặt với con chó to như vậy, đoán chừng cả chó ngao Tây Tạng cũng phải sợ.
Vương Quý Hương cảm thấy vẫn chưa hả giận, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới trông vẫn bình thường, không thấy bóng dáng của hòa thượng kia và con chó lớn đâu cả.
Vương Quý Hương lập tức thở phào nhẹ nhõm, cầm giày định xuống lầu tìm giày xem sao.
Vừa thay giày xong, đẩy cửa ra...
"Ha ha ha..." Một tràng tiếng thở dốc kịch liệt truyền đến từ ngoài cửa.
Vương Quế Hương nhìn lại, chỉ thấy một con chó lớn màu trắng bạc đang ngồi xổm ở cửa, lè lưỡi về phía nàng!
Thấy cửa mở, con chó lớn lập tức xông tới!
"A!"
Trong hành lang vang lên tiếng thét, đồng thời theo sau đó là tiếng đóng cửa "loảng xoảng"...
Dưới lầu, trong cầu thang, Phương Chính chắp tay trước ngực, niệm một câu: "A Di Đà Phật."
Vương Quý Hương ghé mắt vào mắt mèo, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy con chó lớn kia đang ngồi trước cửa nhà mình, căn bản không có ý định rời đi!
Vương Quý Hương nổi giận, mắng: "Đồ chó chết tiệt, còn chắn trước cửa nhà người ta! Thật sự tưởng ta không có cách nào trị được mày sao?"
Thế là, Vương Quý Hương báo cảnh sát.
Mười mấy phút sau, cảnh sát đến.
Vương Quý Hương chỉ vào Độc Lang ở ngoài cổng hét lớn: "Cảnh sát, con chó này chặn ở cổng nhà tôi, không cho tôi ra ngoài! Mấy anh mau đưa nó đi đi!"
Hai cảnh sát ở cổng hai mặt nhìn nhau, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Thưa cô Vương, trước tiên tôi muốn nói rõ, ngoài cổng nhà cô không có con chó nào cả. Tiếp theo, hành vi báo cảnh sát giả của cô không phải là điều hay. Nể tình cô là phụ nữ, chúng tôi tạm thời không truy cứu lỗi báo cảnh sát giả của cô, nhưng chúng tôi hy vọng, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng."
Vương Quý Hương ngây người, chỉ vào con chó đang thè lưỡi, lộ răng nanh siêu to ở bên cạnh cảnh sát, hét lên: "Chó to thế kia mà mấy anh không thấy sao? Mấy anh bị mù à?"
"Thưa cô Vương, ở đây xác thực không có con chó nào. Hơn nữa, xin chú ý lời nói của cô, không được dùng lời lẽ công kích." Một cảnh sát khác nói.
Vương Quý Hương cuống lên: "Tôi...Thật sự là có một con chó lớn mà! Nhiều người đều nhìn thấy cả mà!"
"Thưa cô Vương, chúng tôi sẽ xác minh với những người khác, bất quá, tôi khuyên cô vẫn nên đến gặp bác sĩ trước đi. Tạm biệt..." Hai cảnh sát bỏ đi.
Vương Quý Hương thấy thế, tức giận gào to: "Tôi muốn khiếu nại các anh! Mấy anh có mắt mà như mù, chó to thế kia mà mấy anh không nhìn thấy sao? A... Nó muốn cắn tôi!"
"Loảng xoảng!"
Cánh cửa lớn đóng lại.
Hai cảnh sát lại chạy lên xem thử, vẫn là không thấy con chó nào, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, lẩm bẩm một câu: "Thật đúng là có thể làm càn..."
Sau đó hai người đi thật.
Nhìn bóng lưng cảnh sát rời đi, Phương Chính chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật..."
"Ngươi ở đâu hả? Ta mặc kệ ngươi ở đâu, ngươi mau về cho ta! Nhà mình bị chó dữ chặn cửa rồi! Ta không ra ngoài được! Ngươi tìm người tới, bắt chó về cho ta!" Vương Quý Hương gào thét trong điện thoại.
"Nhà mình bị chó chặn cửa rồi à? Để đại tro lên mà, sức chiến đấu của nó mạnh lắm." Bên kia điện thoại, một người đàn ông không nhịn được nói.
Nếu người đàn ông này không nói chuyện đó thì Vương Quý Hương đã không tức giận như vậy, còn nhắc tới sức chiến đấu của con chó nhà mình...
Vương Quý Hương nhìn con chó chăn cừu đang sợ hãi co ro lại, núp ở góc nhà, nhòm ngó nàng một cách gian xảo, khiến nàng giận không có chỗ trút, gầm lên: "Sức chiến đấu cái rắm! Ngươi mau về cho ta!"
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ta về ngay đây." Người đàn ông nói xong, cúp điện thoại.
Trần Hạo nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tìm hai người bạn, chuẩn bị tốt dụng cụ bắt chó rồi mới về nhà.
Đến trước cửa, Trần Hạo liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, người trong khu dân cư nhìn hắn với ánh mắt có chút hả hê.
Trần Hạo nhíu mày, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trong nhà thật sự bị chó chặn cửa rồi sao? Mấy hàng xóm này cũng thật là, không thể giúp một tay đuổi con chó đi à?"
Nghĩ tới đó, Trần Hạo liền gọi bảo vệ: "Bảo vệ, nhà tôi bị chó chặn cửa, anh biết không?"
Bảo vệ gật đầu nói: "Biết ạ."
"Vậy các anh không quan tâm sao?" Trần Hạo nghe xong, thì ra là thật, lập tức tức giận, hỏi.
Bảo vệ nói: "Chúng tôi chỉ quản chó hoang, người nuôi tự lo. Đây không phải trước đây anh dẫn đầu đưa ra ý kiến đó sao?"
"Nhưng con chó kia cũng không thể chặn cửa nhà tôi chứ!" Trần Hạo nói.
Bảo vệ nói: "Người ta cũng đâu có chặn cửa nhà anh, con chó kia chỉ là chạy lung tung trên dưới thôi... Chó nhà anh chẳng phải cũng thường xuyên như thế à? Lúc trước người ta khiếu nại nhà anh, chẳng phải anh bảo đó không phải là chuyện gì to tát sao? Chúng tôi nhất định phải đối xử như nhau chứ."
Trần Hạo nghe xong, mặt đầy khó chịu, nhìn bảo vệ nửa ngày, hắn có chút hiểu ra, cười lạnh nói: "Ta hiểu rồi, con chó này là do các anh tìm tới để đối đầu với nhà ta đúng không?"
Bảo vệ không vui: "Cái gì mà do chúng tôi tìm tới để đối đầu với các anh? Anh nói thế, chúng tôi cũng không có rảnh rỗi như vậy đâu."
"Mặc kệ có phải các anh tìm tới hay không, các anh không quản đúng không? Được, vậy thì tự tiện nhà ta ra tay vậy.
Đi thôi, bắt chó! Đợi chủ chó của nó tới thì đánh cho ta một trận! Nếu không đến thì mang chó đi làm thịt, tối nay ăn thịt chó!" Trần Hạo cũng nổi giận, vung tay lên, mang theo hai người bạn liền đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận