Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 439: Động đao

"Chương 439: Động đao!
Xuất thủ chính là Phương Chính!"
"Má nó, ngươi còn dám động thủ!" Tên nam tử dữ tợn nhấc chân liền đá!
Kết quả chân Phương Chính còn nhanh hơn hắn, bịch một tiếng, nền xi măng răng rắc một tiếng đã nứt ra! Tất cả mọi người cảm nhận được loại rung động kia, nam tử dữ tợn nhấc chân lên cũng không dám đạp xuống, một cước đạp mạnh nát đất xi măng, nếu một cước này đạp lên người hắn thì sao? Chỉ tưởng tượng thôi liền đổ một đầu mồ hôi lạnh...
Tên mặt ngựa vơ lấy ghế đẩu đánh về phía Phương Chính, sau đó kinh hãi phát hiện, tấm chiếu bạc to lớn kia bị Phương Chính một tay nhấc lên, cao quá đỉnh đầu! Phương Chính cười nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi đánh bần tăng một cái, bần tăng đánh ngươi một cái, tròn nhân quả, thế nào?"
Tên mặt ngựa sợ tới mức vội vàng buông ghế xuống, đùa à, ghế đẩu này của hắn đánh qua, đối phương chưa chắc đã sao, cái bàn làm bằng sắt kia đập tới, thì có mà mất mạng!
Đồng thời, theo một tiếng bần tăng của Phương Chính, mọi người chỉ thấy hoa mắt, vốn dĩ đối phương chính bản thân mình vô ý thức không nhìn cảm giác trong nháy mắt biến mất, nhao nhao nhận ra thân phận của Phương Chính.
"Là Phương Chính!"
"Má, hắn còn nói hắn tên Phương Chính, sao ta lại không nhớ ra được."
"Má nó, sao cả hòa thượng cũng tới đánh bạc?"
"Trọng điểm là, hòa thượng này đánh bài cũng quá mạnh đi!"
"Vận khí nghịch thiên, Phật Tổ phù hộ, xem ra ta sau này có gì cũng nên đi bái Phật một chút."
"Ta ngày nào cũng bái, cũng không có hiệu quả này, quả nhiên vẫn là tâm chưa đủ thành..."
Đám người xem xôn xao cảm thán, Vương Khánh Chí, Uông lão tứ mấy người cũng đột nhiên tỉnh lại, nhìn Phương Chính trước mắt, đừng nói đánh không lại, coi như đánh thắng được, cũng không dám đánh! Cao tăng nổi danh mười dặm tám thôn, thần tăng, nếu đánh thì chắc cả thôn bạo động, có thể xé nát bọn hắn! Ít nhất thì, chuyện này đừng hòng lừa gạt cho qua, mà có khi còn dẫn cảnh sát tới, đây chính là chuyện lớn.
Trong lòng Uông lão tứ nghi hoặc, hòa thượng này một thân tăng y, đầu trọc như bóng đèn, sao hắn lại không nhận ra được? Vương Khánh Chí bọn người sao lại mù mắt, mang hắn tới đây! Bọn hắn trốn còn không kịp đâu!
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Uông lão tứ trầm giọng nói: "Phương Chính pháp sư, ngươi như vậy là không có ý nghĩa, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi có cần ép người ta vào chỗ chết không?"
Phương Chính cười, buông cái bàn xuống, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, bần tăng cũng sẽ không ép chết người, nhưng thí chủ thì khó nói. Lần này bần tăng đến đây, cũng không có chuyện gì khác, chỉ là thấy mọi người thích chơi bài, bần tăng cũng muốn chơi vài ván, cái này có gì sai?"
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vương Khánh Chí hét lên.
Phương Chính chỉ vào bàn nói: "Không có gì, chỉ muốn chơi bài thôi."
"Chơi cái rắm! Chúng ta thua sạch rồi, còn chơi cái gì nữa?" Tên nam tử dữ tợn kêu lên.
Phương Chính tiện tay để túi tiền căng phồng lên bàn, cười nói: "Không có tiền không sao, bần tăng có thể cho các ngươi mượn a! Mượn bao nhiêu, viết giấy nợ là được, bần tăng rất hào phóng, chỉ cần bồi bần tăng chơi, bần tăng tuyệt không giới hạn, một mực cho mượn, mà lại không đòi nợ."
"Ngươi..." Nghe Phương Chính nói, Uông lão tứ giận đến mắt trắng dã, đây chẳng phải là sáo lộ của hắn sao? Chỉ là hắn đào hố, nấu ếch trong nước ấm, từng chút một ăn người, Phương Chính thì là ép mua ép bán, trực tiếp tóm lấy ấn vào nồi, hầm ngươi ngao ngao khóc lớn, sau đó còn ăn thịt ngươi!
"Ta không chơi!" Tên mặt ngựa quay người định chạy, kết quả.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, một cái bàn nện ở cửa ra vào, cánh cửa sắt lớn loảng xoảng một tiếng, bị đập mở!
Phương Chính cười nói: "Hôm nay không chơi đã, ai cũng đừng hòng đi!"
"Làm gì? Ngươi còn dám giết người?" Tên mặt ngựa run rẩy hỏi.
Phương Chính cười: "Bần tăng không dám giết người, nhưng... bần tăng cam đoan để ngươi thoải mái tới bến!"
"Ta TM không tin, ta muốn đi, xem ngươi thế nào!" Tên mặt ngựa ngang nhiên trong lòng, nghĩ Phương Chính là hòa thượng, làm gì cũng không có khả năng phạm giới sát sinh, có bị ăn đòn cũng không sao, chỉ cần rời khỏi nơi này, dù sao cũng tốt hơn là thua sạch tiền và mang nợ! Tên mặt ngựa vừa định đi, liền cảm thấy gáy bị siết chặt, rồi cả người Đằng Vân Giá Vụ bay lên bịch một tiếng ngã trên giường, sau đó như gà con, giãy dụa bất động, hai ba lần quần áo trên người bị lột, rồi bị chính quần áo mình trói lại.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Tên mặt ngựa kêu lên.
Phương Chính nói: "Gia Hưng à, bần tăng có chổi lông gà, làm cho ta cái lông gà."
Trịnh Gia Hưng thấy cảnh này, sớm đã mừng húm! Trước đó bị bọn người này hãm hại thê thảm, chút nữa thì cửa nát nhà tan! Bây giờ có cơ hội trả thù, trong lòng sảng khoái vô cùng, không nói hai lời, chạy đi lấy lông gà, hỏi: "Phương Chính, làm thế nào?"
"Cào lòng bàn chân, cần bần tăng phải dạy sao?" Phương Chính nói.
Trịnh Gia Hưng lập tức cười, nói: "Không cần, ha ha..."
Trịnh Gia Hưng chạy tới, trong tiếng kêu la thảm thiết của tên mặt ngựa, giật giày đối phương, một mùi hôi thối xông tới, Phương Chính theo bản năng tránh ra sau. Trịnh Gia Hưng bịt mũi, cầm lông vũ đuổi theo... Vừa nãy còn lớn tiếng chửi bới, hô hào, tên mặt ngựa lập tức bắt đầu cười...
"A ha ha ha... ha ha... Đừng cào, ha ha... Đừng... Ha ha... Trịnh Gia Hưng, ta *** ông bà ngươi... Ha ha... Ông bà... Ha ha..."
"Phương Chính pháp sư, ngươi làm như vậy là quá đáng đó? Ngươi đây là ép chúng ta đánh cược với ngươi à?" Uông lão tứ tức giận nói.
Phương Chính buông tay nói: "Đừng nói vậy, bần tăng là người tốt. Ngươi xem, hắn vui vẻ biết bao." Nói xong, Phương Chính vô tội nhìn tên mặt ngựa.
Mặt Uông lão tứ đen như mực muốn chảy ra nước, nhìn mấy con dao phay ở bên ngoài, hắn thật muốn chém chết tên tặc ngốc này! Kết quả hắn còn chưa hành động, Vương Khánh Chí đột nhiên chạy tới, một tay một con dao phay xông vào, hét lên: "Phương Chính, ngươi đừng tưởng cho ngươi thể diện mà ngươi không biết điều, võ công giỏi mấy cũng sợ dao phay! Có tin ta bổ một dao cho ngươi không!"
"A Di Đà Phật, lời thí chủ nói thật là dọa người." Phương Chính nói.
Vương Khánh Chí tưởng Phương Chính sợ, huơ con dao thái rau nói: "Hôm nay tới đây thôi, thả tiền xuống, cút ngay cho tao!"
Phương Chính lắc đầu.
Vương Khánh Chí uy hiếp nói: "Ngươi muốn thử xem lưỡi dao của ta sắc bén hay là đầu ngươi cứng rắn?"
Kết quả Phương Chính trực tiếp đi tới, cười nói: "Bần tăng thật muốn thử xem, lại đây đi, bần tăng đang chờ đấy." Nói xong, Phương Chính trực tiếp chìa cái đầu trọc về phía Vương Khánh Chí, vẻ mặt nhẹ nhõm tùy ý.
Vương Khánh Chí lập tức trợn tròn mắt, thấy qua người không sợ chết, chưa thấy qua người không sợ chết như vậy! Hắn dám đánh người, cũng dám phế bỏ một người, nhưng hắn không dám giết người a! Một đao này xuống dưới, là muốn chết người! Huống chi, Phương Chính cũng không phải người bình thường, nếu thực sự đánh, đả thương, rắc rối sẽ rất lớn.
Vương Khánh Chí theo bản năng nhìn về phía Uông lão tứ, Uông lão tứ cũng đang cau mày, lông mày sớm đã thành chữ xuyên, sắp xoắn vào nhau rồi.
Uông lão tứ nghiến răng nói: "Phương Chính pháp sư, nếu ngươi ép người quá đáng, ta thật sự dám giết người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận