Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1486: Bao ở chó của ngươi!

Chương 1486: Bao cái mõm chó của ngươi lại! Kết quả là, Vương Quý Hương ỷ vào thế chó, nghênh ngang đi trên đường, con chó lớn đi đến đâu, mọi người đều nhao nhao né tránh, người lớn ôm trẻ con, người già chủ động băng qua đường để tránh, quả nhiên là uy phong lẫm liệt... Rất có vài phần cảm giác núi Đại Vương. Đang lúc Vương Quý Hương cao hứng thì, chợt nghe phía sau truyền đến từng đợt tiếng kinh hô... “Ta lạy! To thế kia?” “Cái thứ gì thế? Trâu đội da chó à?” “Trời ạ, đây là biến chủng à?” “Chó có thể mọc lớn thế này à?” “Đừng nói, đúng là đã từng thấy chó lớn, nhưng đó là trên mạng xem, không ngờ trong thực tế bên cạnh cũng có...” “Con chó này của ai vậy?” “Không thấy có người dắt sao? Bất quá... cái sợi dây thừng bằng tóc kia thì có tác dụng gì?” “Tránh xa ra, tránh xa ra, không thể chọc vào, một ngụm là mất đầu như chơi...” Vương Quý Hương quay đầu lại, chỉ thấy hòa thượng trước đó giúp mình nói chuyện dùng một sợi dây thừng nhựa rất mảnh buộc một con chó, con chó đó cao gần bằng người! Nó đi trên đường, căn bản chính là một con ngựa! Con chó này ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía trước, hòa thượng phía sau thì chậm rãi đi theo, ánh mắt chó lớn quét qua, nhìn người xung quanh ai nấy đều tản ra, không ai dám đến gần, sợ bị nó cắn cho mất đầu... Vương Quý Hương cũng cảm thấy da đầu tê dại, chó lớn như vậy, đúng là quá dọa người! Đúng lúc nàng đang định xem có nên tránh đi một chút hay không, thì con chó lớn kia đột nhiên nhìn về phía nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, phảng phất như có hứng thú với nàng. Vương Quý Hương sợ đến chân mềm nhũn, kêu lên: "Hòa thượng! Để ý con chó của ngươi!" Hòa thượng nghe vậy, lập tức không vui kêu lên: “Chó của ta làm sao? Chó của ta có đi qua chỗ ngươi đâu, nó chỉ nhìn ngươi hai mắt thì làm sao? Sao? Còn không cho nó nhìn à?” “Chó của ngươi to quá, nhỡ đâu nó cắn người thì sao?” Vương Quý Hương kêu lên. Hòa thượng đi theo, nói lớn: "To thì sao? To là cắn người à? Nó cắn ngươi chưa? Chưa cắn thì đừng nói mấy lời vô dụng, chậm trễ ta dắt chó!" Hòa thượng vừa dứt lời, thì con chó lớn đã bắt đầu chạy về phía Vương Quý Hương... "Hòa thượng, ngươi dắt nó tránh xa ta một chút!" Vương Quý Hương hét lớn. "Chó muốn đi đâu ta quản được sao? Nó to như thế, ngươi thử lại mà dắt xem..." Vừa nói, hòa thượng đã muốn đưa sợi dây thừng tới, con chó cũng đi theo đến. Vương Quý Hương vội vàng lùi lại, hét lớn: "Đừng lại đây! Đừng lại đây! Ngươi đi đi, tránh xa ta ra!" Phương Chính ha ha cười nói: “Thí chủ, ngươi kích động vậy làm gì? Chó nhà ta ngoan lắm, rất ngoan, có bao giờ cắn người đâu." Vương Quý Hương nghe xong, chưa từng cắn chết người? Vậy là đã cắn qua người rồi? Lập tức càng sợ, quay người muốn chạy. Lúc này, Phương Chính ở sau lưng nói: "Đừng chạy, vừa chạy là chó nhà ta đuổi theo đấy!" Vương Quý Hương lập tức không dám chạy nữa, cứ liên tục lùi về sau... Lúc này, chó chăn cừu của Vương Quý Hương chạy tới, có lẽ cũng chưa từng thấy con chó nào lớn như vậy. Bất quá chó chăn cừu dường như không sợ Độc Lang lắm, ngược lại là ngoe nguẩy cái đuôi xông tới, cúi đầu, cụp mi, trông rất ngoan ngoãn, giống như muốn bắt chuyện làm quen. Độc Lang nhe răng, giơ móng vuốt, đè một cái... Con chó lớn hung hãn trong mắt Vương Quý Hương trực tiếp bị đè xuống đất, ngao ngao kêu thảm thiết. Độc Lang khó chịu liếc nhìn Phương Chính một cái, dường như đang nói: "Ta còn chưa dùng lực, chỉ nhẹ nhàng chạm nó một chút, nó đã thế này, con chó giả vờ kia đúng là đồ ăn vạ mà!" Phương Chính cũng biết, chó không hiểu chuyện, cũng là do hoàn toàn không có chuyện cắn người, chó của Vương Quý Hương thật sự không có gì sai. Nếu nói có lỗi thì cũng là tại Vương Quý Hương - chủ chó thôi! Cho nên, Phương Chính từ đầu đến cuối không muốn làm khó con chó này, Độc Lang lại càng không thể làm nó bị thương, bất quá kỹ năng diễn của con chó này, thật sự là giống người bị đụng xe quá! Vương Quý Hương lại không biết chó nhà mình ở đó đang kêu la giả vờ, thấy chó nhà mình bị đè xuống đất, kêu la thảm thiết, lập tức sốt ruột, kêu lên: “Hòa thượng, bảo chó của ngươi đi chỗ khác, làm bị thương chó của ta rồi!” Phương Chính lại thản nhiên nói: “Thí chủ, lời này của ngươi là sao? Chó nhà ta đang chơi với chó nhà ngươi mà, yên tâm, chơi không chết đâu. Coi như gãy tay gãy chân, ta bồi tiền cho ngươi là được, nên bồi bao nhiêu, một xu cũng không thiếu.” "Ngươi..." Vương Quý Hương lập tức nghẹn lời, đây đâu phải là lý lẽ của cô? Sao hòa thượng này lại quay sang đối chọi với cô thế này? Bây giờ Vương Quý Hương đã có chút hiểu ra, vì sao lúc trước hòa thượng này lại giúp cô nói chuyện, hóa ra là hắn nuôi một con chó còn lớn hơn cả nhà cô, còn hung hơn nữa! Nhưng đối mặt với hòa thượng này, với con chó lớn này, cô có hung cũng hung không lại, kêu cũng kêu không thắng, lập tức gấp gáp, kêu về phía xung quanh: "Mọi người mau đến xem, có người thả chó ra đường càn quấy!" Một tiếng hô này, đúng là đã gọi những người qua đường đang đứng xem chó, trong đó còn có cả người xem náo nhiệt lúc nãy. "Ha ha, có chuyện gì thế này? Lúc nãy còn chung một phe, sao giờ đã trở mặt rồi?" “Nhìn thấy con chó lớn kia không? Là của hòa thượng kia đấy." "Ta nói sao hòa thượng kia lúc nãy lại giúp Vương Quý Hương nói chuyện, hóa ra là đang nâng đỡ chính hắn thôi, con chó nhà hắn còn lớn hơn nữa!""Hắc hắc, hai người này hiện tại đã đối đầu nhau rồi, có kịch hay để xem đây." “Ngươi ủng hộ ai?” "Ta ủng hộ cả hai cùng thua." "...” Theo mọi người tụ tập lại, Vương Quý Hương cũng có thêm can đảm, cô nghĩ hòa thượng này không dám làm càn trước mặt mọi người đâu. Phương Chính liếc mắt là thấy ngay sự tính toán nhỏ nhặt của Vương Quý Hương, liền liếc mắt ra hiệu với Độc Lang, Độc Lang hiểu ý ngay, ngao một tiếng thật to, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Quý Hương. Vương Quý Hương sợ đến mức suýt ngã quỵ xuống đất, đúng lúc này, Độc Lang tiến lên một bước, ra vẻ muốn truy đuổi. Vương Quý Hương la thất thanh: "Hòa thượng, giữ chặt chó của ngươi lại!" Kết quả lại thấy Phương Chính vung tay lên, ném luôn dây thừng đi! Sau đó phủi phủi tay nói: "Ta cũng học theo mấy thí chủ kia, dắt chó không dắt dây... ai chà, cảm giác này, oách xà lách..." Phương Chính kinh ngạc nhìn hai tay mình, phảng phất như vừa phát hiện ra đại lục mới, khoa trương kêu lên: "Wow! Thật thoải mái! Không cần dắt chó, quả thật như được giải phóng vậy! Cảm giác tự do, thật sảng khoái! Ta quyết định rồi, sẽ không dắt dây nữa!" Phương Chính vừa buông tay, thì những người ban đầu đang xem náo nhiệt sợ đến mức vội vàng lùi lại, tránh xa ra... Độc Lang lập tức phối hợp, ngao một tiếng rú lên! Phương Chính nghe xong, giơ chân lên đá một cái, nói: "Chó ngu, mày có phải sói đâu mà gào?" Mọi người thấy cảnh này, chỉ thấy da đầu tê dại, không phải sói? Sao trông nó còn hung dữ hơn cả sói nữa! Hòa thượng này không sợ bị chó cắn chết sao? Kết quả lại thấy con chó lớn kia lập tức ngậm miệng không kêu, còn tiến tới, cọ cọ vào hòa thượng, phảng phất như đang lấy lòng chủ nhân. Lúc đám người cảm thấy con chó này hình như rất có linh tính, thì nó lại ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Vương Quý Hương, nhe răng, lè lưỡi, liếm môi... Vương Quý Hương sợ hãi lùi lại, đồng thời kêu lên: “Hòa thượng, bao mõm chó của ngươi lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận