Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 398: Đòi nợ

"Tiểu hòa thượng? Lời này của ngươi mà đi nói với Hầu Tử, đoán chừng hắn có thể đấm sưng mặt ngươi lên." Mập mạp hừ hừ nói.
"Đừng nói với ta, đây là cao tăng cái gì?" Nam tử nói.
Mập mạp nói: "Thần tăng."
"Phi! Ngươi đúng là nhập ma rồi, được... Ta tìm chỗ đỗ xe đã." Nam tử nói.
"Đi chỗ đỗ xe làm gì?" Mập mạp hỏi.
"Để ở đó chứ! Chẳng lẽ đem xe đỗ ngoài đường ngủ à? Ách... Ngươi không phải là?" Nam tử nhìn ánh mắt của mập mạp, trong lòng có dự cảm xấu, sau đó nói: "Ngươi sẽ không thật sự bắt ta quay lại mở đấy chứ?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Mập mạp nói, mập mạp còn nhớ rõ, lúc trước Hầu Tử nghe theo lời Phương Chính, nhặt được một cái mạng. Hôm nay Phương Chính nói với hắn một câu, hắn đương nhiên không thể không coi ra gì, đương nhiên phải mau chóng đi xem. Coi chừng, tối thiểu cũng không thể kém Hầu Tử được...
Mập mạp thì lòng còn sợ hãi, còn nam tử thì nhìn mập mạp như nhìn thằng ngốc, nhưng cuối cùng vẫn quay lại lái xe, vừa lái vừa nói: "Mập mạp, ngươi nghĩ cho kỹ, chúng ta đỗ ở đâu? Hay là cứ đỗ ở phía trước cũng được?"
"Không biết, ngươi cứ lái đi." Mập mạp tựa vào ghế, đôi mắt gian giảo nhìn xung quanh, mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mập mạp vẫn lựa chọn tin tưởng. Phương Chính bảo hắn quay lại, chắc chắn là có mục đích, nhưng mà... Mục đích này rốt cuộc là gì?
Quay lại lái xe nửa tiếng, thấy sắp đến trung tâm thành phố, nam tử lái xe bất đắc dĩ nói: "Mập mạp, chúc mừng ngươi, lại về đúng chỗ cũ rồi. Đây chẳng phải chỗ ăn cơm ban nãy sao?"
Mập mạp đột nhiên nói: "Là... Mẹ kiếp, đây không phải là Tào Vận sao? Lão già chết tiệt này cuối cùng cũng lộ diện, mẹ kiếp, tìm hắn ba năm, hôm nay cuối cùng cũng gặp được. Chuẩn Tử, dừng xe!"
Chuẩn Tử giật mình, sau đó đạp phanh dừng xe lại, nhìn kỹ lại thì thấy dưới lầu Bát Tiên, một người đàn ông Địa Trung Hải đang ân cần mở cửa xe, một cặp vợ chồng già đi xuống, còn có một cô gái rất xinh đẹp, cô vừa xuống xe, liền ôm lấy khuỷu tay người đàn ông Địa Trung Hải, sau đó bốn người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ, đang chuẩn bị tiến vào lầu Bát Tiên.
Chuẩn Tử nói: "Tên chó má này, nợ chúng ta nhiều tiền như thế, trốn ba năm, cuối cùng cũng hiện thân. Mập mạp, phía trên... Má ơi, sao ngươi chạy nhanh thế?"
Chỉ thấy mập mạp đã xuống xe, như một con trâu điên, lao thẳng về phía Tào Vận. Chuẩn Tử vừa mắng vừa xuống xe, một đường chạy như điên. Chỉ là chạy được nửa đường, Chuẩn Tử nghĩ đến câu nói trước đó của Phương Chính, muốn dừng lại thì dừng, nhìn lại mập mạp, rồi lại quay đầu nhìn xe của mình, lập tức rùng mình một cái, thầm nghĩ: "Đây là trùng hợp hay là thật sự thần vậy? Chuyện này quá đáng sợ rồi..."
Mập mạp không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một chuyện, đó là bắt Tào Vận! Nhưng mập mạp không phải kẻ lỗ mãng không có đầu óc, hắn không vội nhảy ra, mà chạy qua một bên quan sát. Rõ ràng, Tào Vận rất coi trọng đôi vợ chồng già kia, cách nói chuyện cũng tốt, hành động cử chỉ đều hết sức cẩn thận, tôn trọng...
Thấy vậy, mập mạp nhếch miệng cười nói: "Đã hiểu, để Bàn gia xem bọn chúng đáng giá bao nhiêu tiền."
Nói xong, mập mạp hùng hổ xông lên, sải bước đi tới.
Tào Vận hôm nay rất vui vẻ, theo đuổi cô gái lâu như vậy cuối cùng cũng thành công, người đứng sau cô ta cũng lộ diện, hắn cảm thấy tương lai của mình sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng mà, ngay lúc này, một bàn tay đập lên vai Tào Vận, Tào Vận nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt béo suýt chút nữa dính lên mặt hắn, khiến hắn hoảng sợ lùi lại hai bước, lúc này mới nhìn rõ, người đến là một gã mập mạp cao to, mặc áo sơ mi trắng! Nhìn kỹ lại, Tào Vận theo bản năng nhấc chân muốn chạy... Kết quả mới giơ chân lên đã hạ xuống, lo lắng liếc nhìn bạn gái bên cạnh, còn có cha mẹ bạn gái, cố nén ý muốn bỏ chạy, nói: "Ây da, đây không phải mập mạp sao, ngọn gió nào đưa ngươi từ Hắc Sơn đến đây vậy?"
"Tiền Phong." Mập mạp cười tủm tỉm nhìn Tào Vận, hiện tại hắn đã xác nhận, người bên cạnh Tào Vận rất quan trọng đối với Tào Vận! Như vậy thì dễ làm hơn...
"Tiểu Tào, vị này là?" Lão nhân sau lưng Tào Vận hỏi.
"Bạn của con, lâu lắm không gặp, thưa chú, thưa dì, mọi người vào trước đi. Phòng Nhã Hiên lầu 3, Tiểu Nhã con đưa ba mẹ lên đi. Con lên sau..." Tào Vận vội vàng nói.
"Được, vậy con cứ bận đi." Cô gái cười nói, rồi đưa hai người già vào lầu Bát Tiên.
Mập mạp không lên tiếng, chỉ im lặng chờ người đi hết, sau đó mới xoa tay nói: "Tào Vận, Bàn gia đã rộng lượng rồi đấy, nếu lần này ngươi còn dám chạy, ngươi cứ thử xem là hai chân ngươi nhanh hơn hay xe của Bàn gia nhanh hơn."
Tào Vận vội nói: "Đừng... Đừng làm vậy chứ mập mạp, cậu rộng lượng, tớ cũng đâu có nhỏ mọn gì. Như vầy đi, ba ngày, cho tớ..."
"Tào Vận à, vừa nãy hai vị lão nhân rất có duyên, thôi chúng ta lên đó gặp mặt đi, còn tiền nong thì vừa ăn vừa nói chuyện." Mập mạp nói xong liền ôm chặt Tào Vận, ép buộc kéo về phía lầu Bát Tiên.
Cánh tay và bắp chân nhỏ bé của Tào Vận làm sao xoay lại được mập mạp, gấp gáp muốn khóc, vội vàng nói: "Mập mạp, Bàn ca, Bàn gia!"
Mập mạp dừng lại, cười nói: "Tào Vận, ngươi đưa tiền mặt, hay là sao?"
"Mập mạp, cậu đừng có đùa thế này chứ? Nhiều tiền thế này, tôi lấy đâu ra tiền mặt." Tào Vận nói.
Mập mạp móc từ trong túi ra một cái máy POS nói: "Hỗ trợ quẹt thẻ."
"Không mang thẻ..." Tào Vận nói.
Mập mạp lại lấy điện thoại di động ra nói: "Hỗ trợ thanh toán di động."
"Nhiều tiền thế, một lần cũng đâu thanh toán được... Tôi không có hạn mức chuyển khoản lớn như thế." Tào Vận khổ sở nói.
Mập mạp liền lôi Tào Vận vào bên trong, vừa đi vừa lầm bầm: "Vậy vẫn là lên lầu nói chuyện đi, tôi thấy hai người kia rất hòa ái dễ gần đấy."
"Đừng... Đừng... Mập mạp, hôm nay nếu cậu phá hỏng chuyện của tôi, tôi liều mạng với cậu." Tào Vận kêu lên.
Mập mạp hừ hừ nói: "Liều mạng? Nếu ngươi không trả tiền, không cần ngươi liều, Bàn gia liều với ngươi!" Mập mạp đỏ mắt nhìn chằm chằm Tào Vận, mập mạp gần đây làm ăn mặc dù không tệ, nhưng không có vốn quay vòng, trước đó hẹn người ta mượn tiền, kết quả người ta lật kèo. Đang lo lắng không biết có nên cạo trọc đầu đi xuất gia không, thì Tào Vận xuất hiện! Sao hắn có thể dễ dàng thả Tào Vận đi?
Tào Vận thấy mập mạp hung dữ như thế, lại thêm Chuẩn Tử cũng đến, một trái một phải kẹp hắn ở giữa, chạy không được, đành phải nói: "Thôi được rồi mập mạp, tôi xem như phục cậu. Tiền, tôi trả, được chứ?"
"Tào Vận, đừng có lươn lẹo, cậu nói trả thì bây giờ phải trả luôn, nếu không đừng có nói gì nữa. Cái nhân phẩm của cậu, coi chừng đổi bộ mặt một cái là chạy mất hút sang bên kia đấy." Chuẩn Tử nói.
"Xì! Trước đó tôi chạy, đó là bất đắc dĩ thôi, lúc đó thực sự hết tiền mà, không chạy ở lại làm gì? Để bị chửi, bị đánh à? Nếu tôi không làm giàu thì lấy tiền đâu ra trả cho các cậu." Tào Vận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận