Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 516: Lấy đạo của người trả lại cho người

Càng chạy, Đạt thúc càng kinh ngạc, hòa thượng trước mắt trong khu rừng rậm này cứ như đi trên đất bằng, một thân tăng y trắng muốt vậy mà không dính lá cây, không chút bẩn! Cộng thêm chuyện con rắn vừa rồi, lòng Đạt thúc càng nặng trĩu, rốt cuộc hòa thượng này là thứ gì?
Buổi trưa, đám người cuối cùng cũng bò lên được đỉnh núi thứ nhất, đứng trên đỉnh núi, Đạt thúc dùng tay che nắng quan sát xung quanh. Anh Tử và con dấu ngồi dưới đất nghỉ ngơi, người câm điếc thì cầm chiếc la bàn xoay tứ phía.
Về phần Phương Chính, ngồi ở phía xa, yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của mấy người.
Đạt thúc ghé vào tai con dấu nói nhỏ gì đó, con dấu gật đầu, sau đó nói với Phương Chính: "Pháp sư, tôi thấy đằng kia có con suối, tôi qua đó lấy ít nước mang về."
Phương Chính mỉm cười gật đầu.
Con dấu xuống núi, không lâu sau thì quay lại, trên tay quả nhiên mang theo một bình nước, vừa đưa cho mọi người, vừa kín đáo liếc mắt lo lắng cho Đạt thúc.
Đạt thúc khẽ gật đầu, con dấu đột nhiên cả kinh kêu lên: "Ái chà, ví tiền của tôi rớt ở mép nước rồi, pháp sư, thầy xem, tôi đi đi về về mệt quá. Mấy người chúng tôi, Đạt thúc và chú câm điếc đều có tuổi rồi, Anh Tử lại là phụ nữ, tôi không yên lòng..."
Phương Chính nhìn con dấu, ánh mắt trong veo nhưng lại như có chút cơ trí, như đang nói: "Các ngươi muốn làm gì ta đều hiểu hết!"
Ánh mắt ấy làm con dấu toàn thân không thoải mái, phảng phất tất cả đều bị đối phương nhìn thấu.
Con dấu nói: "Pháp sư..."
Phương Chính đứng lên nói: "Thí chủ nói có lý, bần tăng đi tìm giúp cho."
Con dấu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chỉ một hướng.
Phương Chính đi về phía đó xuống núi.
Đạt thúc đứng trên núi, nhìn xuống dưới núi, hỏi: "Ngươi không chỉ sai đường chứ?"
"Yên tâm đi Đạt thúc, là do hòa thượng này xui xẻo thôi, lúc tôi đi qua, thật sự thấy một con gấu đang nằm bên bờ sông đó. Hắn mà đi, hừ hừ..." Con dấu liếm môi.
Anh Tử không hiểu hỏi: "Mấy người nói gì vậy?"
Con dấu đáp: "Không có gì... À mà, Đạt thúc, lão bản Hùng bọn họ xuất phát chưa?"
"Ta biết sao được, vào núi mất sóng rồi. Nhưng mà hắn chắc chắn là gấp hơn ngươi, ta đoán chắc tầm tối nay là đến Hắc Sơn, ngày mai hẳn sẽ đến được chân núi Nhất Chỉ." Đạt thúc nói.
Mấy người lại trò chuyện một hồi, đột nhiên nghe thấy dưới núi có tiếng gấu rống! Tiếp đó liền nghe tiếng kinh hãi của Phương Chính!
Con dấu lập tức nhảy dựng lên, cười nói: "Ha ha... Xong rồi!"
Đạt thúc cũng cười: "Lần này thì khó rồi, gặp phải gấu trong núi, mọi người ai nấy chạy, pháp sư chắc bị gấu giết rồi. Ai... Thật là một câu chuyện bi thương."
Anh Tử cau mày nói: "Đạt thúc, chúng ta chỉ là đồ tài, không cần thiết phải thật sự s.á.t h.ạ.i người chứ?"
"Ai s.á.t h.ạ.i người? Chúng ta có làm gì đâu? Con dấu làm rớt ví, hắn đi tìm thì đụng phải gấu, cái này trách chúng ta được sao? Anh Tử, lúc nói chuyện nên cẩn thận, đừng ăn nói lung tung." Đạt thúc trừng mắt liếc Anh Tử.
Anh Tử há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Thở dài, Anh Tử đi qua một bên ngồi xuống...
"Được rồi, coi như hết vai trò dẫn đường. Quãng đường còn lại tự chúng ta đi thôi, nếu ta không nhìn lầm, long huyệt không còn xa nữa." Đạt thúc nói.
"Đạt thúc, ông tìm thấy rồi?" Con dấu hưng phấn hỏi.
Đạt thúc đáp: "Vẫn chưa chắc chắn, nơi này có long mạch, nhưng là địa long thôi, đi tiếp xem thế nào. Tìm mộ táng không phải chuyện dễ, ngươi nghĩ tìm một ngày là ra, đào là xong chắc? Mơ đi! Không mất mười ngày nửa tháng, chúng ta đừng hòng ra khỏi đây." Đạt thúc nói xong, dẫn mấy người xuống núi.
Kết quả mới đi được không bao xa, liền nghe thấy phía trước có tiếng người nói chuyện.
"Có người? !" Con dấu và Anh Tử đồng thời cảnh giác.
Đạt thúc liền nói: "Đừng căng thẳng, có người cũng không sao, nếu bị hỏi thì cứ nói là lên núi hái thuốc."
Hai người liên tục gật đầu, người câm điếc theo sau, vẻ mặt không quan trọng.
Chỉ trong chốc lát, tiếng người càng gần, đồng thời kèm theo cả tiếng bước chân chạy và tiếng thở dốc.
Mấy người đều có một dự cảm chẳng lành, Đạt thúc ra hiệu mọi người cẩn thận.
Sau một khắc, từ trong rừng cây thoát ra một bóng trắng, một thân áo trắng, đầu trọc, rõ ràng là Phương Chính!
"Pháp sư Phương Chính? Thầy không sao chứ?" Anh Tử kinh ngạc kêu lên.
Kết quả Phương Chính vẻ mặt quái lạ nói: "Bây giờ thì không sao, nếu không chạy thì có sao đấy! Trời ơi, chạy mau đi! Gấu đến rồi!"
Lời này của Phương Chính chậm trễ đến lúc hắn nói đến gấu thì hắn đã vượt qua cả đám người, chạy nhanh đi xa!
Đồng thời, trong rừng cây xuất hiện một bóng đen sì, cao gần hai mét, thân thể to lớn mỗi một bước đi đều làm mặt đất rung chuyển, rõ ràng là một con gấu đen Đông Bắc! Gấu đen hùng hục xông tới, như xe bọc thép, những nơi nó đi qua đều đâm gãy, dẫm nát không biết bao nhiêu bụi cây, cỏ dại, cây con, miệng rộng mở to như chậu máu, trên lưỡi những gai ngược có thể thấy rõ!
"Đạt thúc..." Anh Tử sợ đến mức muốn khóc.
Kết quả Đạt thúc còn chưa kịp lên tiếng, con dấu đã nhanh chân chạy mất: "Chạy mau!"
"Chạy không thoát đâu, giả chết, cược đi!" Đạt thúc vừa nói xong vừa xoay người nằm sấp xuống đất, hai tay ôm đầu...
Anh Tử và người câm điếc cũng làm theo dáng vẻ của Đạt thúc, nằm sấp xuống.
Nằm rạp trên đất, Anh Tử cảm giác rõ ràng mặt đất đang rung chuyển theo bước chân của gấu đen, trọng lượng đáng sợ đó, nếu dẫm phải người thì sao? Nghĩ đến thôi Anh Tử cũng đã sợ hãi tột cùng... Lặng lẽ cầu nguyện đừng bị gấu để ý tới.
Trong lúc suy nghĩ lung tung thì gấu đen đã đến gần, sau đó liền nghe thấy tiếng "rắc" ở bên phía thúc, phảng phất như có vật gì đó gãy, khiến cả người Anh Tử khẽ run rẩy.
Tiếp theo tiếng bước chân của gấu đen đi xa dần...
Mặc dù vậy Anh Tử vẫn không dám động, chỉ lo lắng nhìn Đạt thúc, thấy sắc mặt của Đạt thúc đã tái mét, da dẻ nhợt nhạt, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống, hai tay thì đè chặt vào đùi phải, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Người câm điếc cũng ngồi dậy, nhanh chóng lật hộp cấp cứu, xem xét chân cho Đạt thúc.
Anh Tử lúc này mới chạy đến, quan tâm hỏi: "Đạt thúc, ông... làm sao vậy?"
Đạt thúc nghiến răng nghiến lợi nói: "Con gấu đáng c.h.ế.t, lúc đi ngang qua nó đạp một cước vào đùi của ta, sợ là gãy mất rồi."
Đạt thúc tuy đau nhưng lại cố nén không kêu một tiếng nào, nói cũng nhỏ giọng, sợ thu hút gấu quay lại.
"Cái gì? Chân Đạt thúc bị gãy? Thế này..." Anh Tử giật mình, lên núi đều dựa vào Đạt thúc và người câm, giờ Đạt thúc thế này thì chẳng khác nào mất đi chủ lực, quãng đường còn lại đi kiểu gì?
"Cổ mộ là không đi được rồi, phải nghĩ cách về trước đã. Nếu không thì ai cũng kẹt lại ở cái núi này." Đạt thúc nói.
Người câm điếc ô ô hai tiếng, Đạt thúc nói: "Được, ngươi vứt hết đồ vô dụng đi, cõng ta. Anh Tử, ngươi cầm nước và đồ ăn."
"Được... Hả? Vậy còn con dấu thì sao?" Anh Tử hỏi.
"Tên ngu ngốc kia, thấy nguy hiểm là chạy mất dép, không thèm quay đầu lại. Hắn thích chạy thì cứ để hắn chạy tới đi!" Đạt thúc tức giận nói, còn có vài lời ông ta không nói ra, bị gấu nhắm làm mục tiêu, còn chạy nhanh hơn, cơ bản là coi như xong đời. Chân Đạt thúc đã gãy, cũng chẳng có tâm tư và sức lực đâu mà đi cứu con dấu, thôi thì để hắn tự sinh tự diệt vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận