Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 713: Ta đồ đệ này có bản lĩnh

Chương 713: Đồ đệ ta có bản lĩnh
Nhìn dáng vẻ mấy viên cảnh sát này, dù bọn họ không đẹp trai, không uy dũng và không sợ chết như cảnh sát trong phim ảnh. Nhưng đối với Phương Chính, họ chân thật hơn và đáng được kính trọng hơn.
Sau đó, ba người nhao nhao kể lại tình hình hôm qua cho Phương Chính, cơ bản không sai khác gì với lời thôn trưởng Tống. Cả ba đều cho rằng chuyện này rất kỳ quái, tám phần là do ma quỷ gây ra, nếu không chẳng có cách nào giải thích được, vì sao thi thể các con vật kia lại không hề giãy giụa chút nào, thậm chí đến cả vết thương cũng không có.
Phương Chính chỉ cười đáp lại chuyện này, ma quỷ ư? Nếu thật sự là ma quỷ thì ngược lại dễ xử lý... Thế nhưng Phương Chính cũng chưa từng nghe qua chuyện quỷ nào chuyên đi hại gà vịt ngan chó cả! Thế nhưng, nếu không phải do ma quỷ thì là do cái gì?"Kệ nó là cái gì, ta cứ ngồi ở đây, nếu đồ vật kia đến, xem xét liền biết được tột cùng! Cho dù ta không nhìn ra được, đồ đệ của ta chắc chắn sẽ nhìn ra." Nghĩ đến đây, Phương Chính liền nói với ba người kia.
Nghe Phương Chính muốn ở lại, cả ba tự nhiên vui mừng. Dù sao theo suy nghĩ của họ, việc này là do ma quỷ gây ra, hòa thượng chắc là am hiểu bắt quỷ, trừ tà mà? Có Phương Chính ở đây, họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bữa trưa do thôn trưởng Tống phái người đưa đến. Vốn định mời mấy người đến ăn cùng, nhưng hai vị cảnh sát không thể rời vị trí, đành phải ăn tạm ở cổng thôn. Phương Chính cũng không đi, quyết định ở lại.
Đến trưa, vẫn không có động tĩnh gì, nếu có thì chỉ có Bao Vũ Lạc hầm hừ đưa Hồng Hài Nhi trở về, trước khi đi còn hung hăng trừng Phương Chính một cái, ném lại một câu: "Ngươi bỏ đói nó bao lâu vậy hả?!" Sau đó liền đầy oán niệm bỏ đi.
Chờ Bao Vũ Lạc đi khuất, Phương Chính gõ đầu Hồng Hài Nhi, nói: "Ngươi ăn bao nhiêu đồ mà để cô ta oán niệm nhiều như vậy?"
Hồng Hài Nhi cười hắc hắc đáp: "Không ăn nhiều đâu, dù sao trong ví tiền của cô ta cũng không có tiền mà."
Nghe xong, Phương Chính lập tức giận cái thằng nhóc tinh ranh này, với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách móc: "Đồ ngốc, trong ví tiền đựng được bao nhiêu tiền? Phải dùng Wechat thanh toán chứ! Wechat liên kết thẻ ngân hàng, trong thẻ nhất định có tiền!"
Hồng Hài Nhi vốn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, kết quả Phương Chính lại nói như vậy, liền ngây ngẩn cả người, rồi mắt đảo một vòng, thầm nghĩ: "Sư phụ đúng là một người lòng dạ hẹp hòi, đến cả việc bị mỹ nữ ghét cũng để bụng... Sau này vẫn là nên bớt trêu chọc cái điểm này của hắn."
Đây chỉ là một đoạn nhạc ngắn, khi mặt trời dần ngả về tây, ba cảnh dân tổ ban đầu còn có chút lười biếng cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Phương Chính nhìn sắc mặt của ba cảnh sát Cao lão Ngũ, Lý và Triệu, biết họ có chút bất an và sợ hãi. Lần trước sự việc xảy ra cũng vào lúc chạng vạng tối và đêm tối, nói cách khác, ban ngày thì không có vấn đề gì, mối nguy hiểm thực sự chỉ mới bắt đầu ập đến.
Phương Chính liếc mắt nhìn Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi khẽ nói: "Sư phụ yên tâm đi, nếu thật có yêu ma quỷ quái tới gây sự, con sẽ bắt về cho sư phụ làm thú cưng."
Phương Chính đảo mắt, đúng là một thằng nhóc không đứng đắn mà… Nhưng nhờ câu nói này của Hồng Hài Nhi mà lòng Phương Chính cũng được xoa dịu ít nhiều. Mặc dù hắn có áo cà sa xanh nhạt hộ thể, chẳng sợ gì, nhưng trước mắt còn có ba người bình thường, phía sau còn có không ít thôn dân và cán bộ thôn chưa di chuyển, hắn không thể không lo lắng.
Đúng lúc này, Bao Vũ Lạc đến, một tay ôm lấy Hồng Hài Nhi nói: "Trời sắp tối rồi, lúc này nguy hiểm nhất. Trẻ con không thể ở lại đây, ta đưa nó đi chỗ khác."
Nghe vậy, Phương Chính cảm thấy khó chịu, đây là sát khí của hắn đấy, cô muốn mang đi à? Nhưng Bao Vũ Lạc nói cũng có lý, khi chưa rõ tình hình của Hồng Hài Nhi, cô thực sự là muốn tốt cho Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi bất mãn nói: "Con không đi, con muốn ở lại cùng sư phụ hàng yêu phục ma!"
"Bốp!" Bao Vũ Lạc đưa tay gõ vào đầu Hồng Hài Nhi, nghiêm túc nói: "Đừng nghịch, đây không phải là trò đùa. Đến cả sư phụ ngươi có thể tự bảo vệ bản thân hay không còn chưa rõ nữa là, ngoan, theo tỷ tỷ về trong thôn ở."
"Không đi! Sư phụ, người nói một câu đi." Hồng Hài Nhi kêu lên.
Phương Chính nghĩ nghĩ, cuối cùng chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, đồ đệ của bần tăng có chút bản lĩnh, cứ để nó ở đây đi."
"Có bản lĩnh? Nó mới có mấy tuổi thì có bản lĩnh gì? Hòa thượng, ta mặc kệ bình thường ngươi khoác lác kiểu gì, nhưng khoác lác nhiều quá, dễ làm cho chính mình cũng tin. Chuyện này ta không đồng ý, đứa trẻ nhất định phải chuyển đi nơi khác, thôn trưởng Tống đã chờ sẵn rồi, trẻ vừa đến nơi sẽ lập tức lái xe ra khỏi thôn." Bao Vũ Lạc nghiêm túc nói, vốn coi Phương Chính chỉ là một kẻ hay khoác lác, còn có chút nghi ngờ là hòa thượng lừa đảo, thêm cái tội ngược đãi trẻ em. Nhưng nàng không thể ngờ, hòa thượng này lại còn quá đáng như thế... Nơi nguy hiểm như vậy, lại để cho một đứa trẻ ở lại. Hắn không có đầu óc sao?
"Ồ? Thôn trưởng Tống muốn dẫn người khác cùng nhau rời đi à?" Phương Chính ngạc nhiên.
"Chứ còn sao? Ngươi nghĩ trưa nay ta đi đâu? Những người còn lại trong thôn đều đã được chuyển đi rồi. Trật tự trong thôn do cảnh sát quản lý... Không nói chuyện này nữa, ta nhất định phải mang đứa trẻ đi." Bao Vũ Lạc nói.
Phương Chính lắc đầu nói: "Đồ đệ của bần tăng nhất định phải ở lại, thí chủ, nếu cô còn có việc thì cứ đi lo việc của mình đi."
"Ngươi..." Bao Vũ Lạc trừng mắt nhìn Phương Chính, nàng thật muốn cạy mở cái đầu trọc của Phương Chính ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái quỷ gì!
Phương Chính bình tĩnh đối mặt với Bao Vũ Lạc, chuyện này không hề bình thường, Phương Chính tuy có chút bản lĩnh, nhưng có lúc linh lúc không, hoặc chỉ có thể dùng để đánh người hay chuyển gạch, không giúp được gì cho việc phân tích tình huống quỷ dị. Đương nhiên, nếu muốn làm Phương Chính nổi giận, tràng hạt trong tay cũng không phải là đồ bỏ đi, một thời gian dài như vậy, mười tám hạt tràng hạt đã sớm khôi phục lại năng lượng, có thể sử dụng mười tám lần các loại thần thông, đủ sức đối phó công bằng với mọi thứ. Nhưng việc hồi phục pháp lực cho tràng hạt không hề dễ dàng, Phương Chính vẫn cứ khư khư giữ tính toán có thể tiết kiệm được thì hay hơn mà trực tiếp đối cứng với Bao Vũ Lạc. Về phần Bao Vũ Lạc có tức giận hay không thì liên quan gì đến một hòa thượng như hắn?
"Cảnh sát Bao, trụ trì Phương Chính là một cao tăng đắc đạo, ngài ấy nói như vậy chắc chắn có lý do. Tôi nghe nói, có vài tà ma rất sợ nước tiểu của trẻ con, biết đâu đến lúc đó, thằng bé tè một cái, có khi mọi chuyện đều sẽ xong ấy. Tôi nói đúng không, trụ trì Phương Chính?" Cao lão Ngũ quay sang nhìn Phương Chính.
Thấy không khí có chút căng thẳng, cảnh sát Lý cũng hòa giải nói: "Tiểu Bao à, cô không phải người địa phương, không hiểu thủ đoạn của trụ trì Phương Chính. Tôi cảm thấy có thể để đứa bé ở lại. Nếu phát hiện tình hình không ổn, chúng ta sẽ lập tức đưa thằng bé đi, nếu thực sự không được thì tôi sẽ yểm trợ phía sau."
"Anh Lý, đây không phải chuyện ai yểm trợ mà là..." Bao Vũ Lạc có chút sốt ruột. Phương Chính có thể thấy được, Bao Vũ Lạc thực sự là vì tốt cho đứa trẻ, quan tâm đến nó, nhưng chuyện này hắn không thể nhân nhượng, sự việc ở đây quá quỷ dị, giải quyết vấn đề sớm được ngày nào thì bớt đi một người gặp nạn ngày đó. Đây là cứu người, cứu rất nhiều người, lẽ nào có thể dây dưa được sao? Vì thế, chỉ có thể đắc tội Bao Vũ Lạc này thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận