Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1469: Trước cửa quỳ thẳng đạo nữ thí chủ

Sau đó điện thoại cúp máy...
Quan ngoại giao của Mỹ nghe vậy sắp khóc, đây coi là cái gì? Hắn làm tất cả đều là do cấp trên bảo, kết quả cuối cùng lại đổ oan lên đầu hắn, hắn biết tìm ai mà giải thích đây?
Nhưng trước mắt, đúng là hắn không có chỗ nào để giải thích, mặt dày mày dạn, cười gượng nói: "Tôi cảm thấy, đề nghị của các vị lúc nãy không tệ... Hay là cứ như vậy đi?"
Quan ngoại giao của các nước đồng minh khác cũng hùa theo phụ họa...
Nực cười, nếu như nói trước đó bọn họ chỉ kiêng dè Phương Chính, nhưng vẫn luôn cho rằng bọn họ còn đủ đạn hạt nhân làm chỗ dựa, Phương Chính cũng không dám làm gì. Vậy mà bây giờ, bọn họ đã triệt để dẹp bỏ ý niệm đó.
Phương Chính không chỉ là một quả đạn hạt nhân di động, mà còn là một quả đạn hạt nhân bất tử, đối đầu với một người như vậy, đối đầu với một quốc gia có người như vậy? Vậy đơn giản chính là tự tìm đường c·h·ết!
Cũng may, người này và quốc gia này lòng dạ đều rất rộng rãi, không nghĩ đến chuyện bá quyền, chỉ muốn hài hòa cùng có lợi, nếu không... bọn họ nghĩ đến hậu quả kia, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, tại Tứ Cửu thành đâu đó, vang lên một tràng tiếng hoan hô.
"Ha ha... Thằng nhãi Phương Chính này, vậy mà làm được một chuyện lớn như vậy trong âm thầm. Trung tâm hạt nhân bất tử, ha ha... Lần này, mấy tên kia chắc sợ đến tè ra quần.""Phúc tinh a! Phương Chính thật sự là phúc tinh của Đại Hạ, từ nay về sau, cuối cùng chúng ta có thể an tâm phát triển. Thế giới cũng nên ổn định phát triển, nhân loại vốn nên phải đoàn kết nhất trí, chứ không phải hãm hại nhau. Mục tiêu của chúng ta cuối cùng có thể là ngẩng đầu nhìn trời cao, hướng đến tinh thần đại hải!""Ha ha... Nên trao giải cho hắn.""Trao giải? E là hắn không thèm.""Vậy thì phát tiền đi.""Hắn là người ngoài vòng tục, sao có thể để ý tiền bạc?""Cũng phải, hay là cứ trao giải đi.""Vậy các người tìm được hắn đã?""Áy... Vậy thì phát thanh trên cả nước, tặng giải vinh dự, không cần giấy khen, ghi vào sử sách, tán dương hắn được rồi.""Tán thành!""Thông qua!"...
Sau đó, tin tức ở Đại Hạ bắt đầu tràn ngập trên các phương tiện truyền thông, quốc gia tự mình chủ trì trao giải cho Phương Chính, giải thưởng hòa bình Đại Hạ, giải thưởng anh hùng!
Đồng thời, tin tức Phương Chính đi ra từ vụ nổ hạt nhân càn quét Đại Hạ, cuốn đến toàn thế giới. Theo sau video được công bố của Mỹ, trong chốc lát, mọi người trên toàn thế giới đều ngây người...
Có người reo hò, có người than thở, nhưng ai cũng không thể thay đổi một sự thật - thế giới này, không ai có thể trị được hòa thượng này.
Nhưng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hòa thượng này có vẻ như là người vô hại, không có dã tâm.
Mà giờ phút này, Phương Chính đã từ từ bước ra khỏi trung tâm vụ nổ hạt nhân, sau đó đối diện với một đám người lính M được trang bị đầy đủ súng ống đang vội vã cuống cuồng, khóe miệng hắn nở một nụ cười tươi rói, chắp tay trước ngực rồi xoay người một cái, bay lên không trung, phá không mà đi.
Để lại một đám quân lính M hoàn toàn ngơ ngác, ngơ ngác trong gió."Sư phụ, con vẫn có chút không hiểu vì sao người lại phải làm như vậy. Người như thế này chẳng khác nào tự mình lộ mặt hết cả, người không sợ phiền phức sao?" Hồng Hài Nhi không hiểu hỏi.
Phương Chính cười đáp: "Đúng vậy, sợ phiền phức. Nhưng một vài phiền phức vẫn nên giải quyết một lần cho xong. Lần này vi sư thể hiện hết danh tiếng, sau khi thách thức sức mạnh tối thượng của đạn hạt nhân nhân loại, về sau sẽ không còn ai lấy chuyện của vi sư ra làm trò nữa. Trước kia, mọi người xem đạn hạt nhân như là công cụ điều hòa cuối cùng của hòa bình, về sau, vi sư sẽ chính là công cụ điều hòa cuối cùng đó.
Chỉ cần bọn họ không thể vượt qua vi sư, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám làm bậy. Tương tự, bọn họ lại càng không dám gây phiền phức cho vi sư...""Nhưng những phiền phức nhỏ lại sẽ nhiều lên đấy ạ." Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính cười đáp: "Đó cũng là chuyện không có cách nào, được cái này thì mất cái kia thôi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã từ trên trời giáng xuống, rơi vào một ngọn núi.
Vừa rơi xuống mây, Phương Chính liền phát hiện, ngọn núi này có chút không giống, trên ngọn núi vậy mà lại có thêm một bóng người xa lạ!
Người này đang quỳ gối trước cửa một ngôi chùa, không nhúc nhích.
Trước mặt hắn, có một con cá muối đang quỳ, hai tên kia mắt to trừng mắt nhỏ, không biết đang làm cái gì.
Hồng Hài Nhi nói: "Sư phụ, Ngũ sư đệ lại dùng tuyệt chiêu rồi. Không giải quyết được thì cứ thế khóc, cứ thế quỳ...""Phương Chính khẽ gật đầu, đi tới, rồi nhìn rõ dung mạo người kia, đó là một người phụ nữ tuổi không còn nhỏ, trên mặt nàng là vẻ phong trần mệt mỏi, quần áo trên người cũng có rất nhiều chỗ rách rưới, hiển nhiên, nàng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn từ bên ngoài đại sơn mà tìm đến.
Phương Chính chắp tay trước ngực hỏi: "A Di Đà Phật, thí chủ, người tìm bần tăng là có chuyện gì?"
Phương Chính rất rõ, có thể chuẩn bị mà đến, tìm được Nhất Chỉ Tự, hơn nữa vừa đến đã có thể khiến cá muối phải ra gặp nàng, rồi lại đi theo nàng quỳ ở đây. Vậy thì vị nữ thí chủ này, chắc chắn là biết chuyện gì về Phương Chính rồi. Nàng quỳ ở đây, chắc chắn là có chỗ cầu...
Đã như vậy, Phương Chính cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi cho xong chuyện.
Người phụ nữ một mực cúi đầu, không hề động đậy, trông có vẻ cô độc. Đột nhiên nghe được một thanh âm như suối chảy, dịu dàng vô cùng, thấm vào tận ruột gan, đi thẳng vào nội tâm. Cả người phảng phất đều bị đánh thức, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trước mắt.
Lúc này nàng mới phát hiện, người trước mắt đã không còn là con cá muối kia nữa, mà là một tăng nhân trẻ tuổi, ôn hòa!
Tăng nhân này trông có vẻ quen mắt, xoa xoa mắt rồi nhìn kỹ, sau đó nàng kích động không dám tin, nhìn Phương Chính, môi run rẩy muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt lên lời.
Tần Thọ chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ, nếu như không nói được, vậy hãy nghĩ, bắt đầu nghĩ từ cái mà người muốn nói nhất, bần tăng hiểu được."
"Phương Chính trụ trì, thật sự là ngài? Ta không có nằm mơ chứ?" Người phụ nữ kích động nói.
Phương Chính gật đầu nói: "A Di Đà Phật, chính là bần tăng."
Người phụ nữ nghe vậy, lập tức bật khóc, ôm lấy đùi Phương Chính mà gào khóc: "Phương Chính trụ trì, giúp ta với... ô ô..."
Phương Chính bất đắc dĩ, cũng không hề chê bai người phụ nữ dơ bẩn, càng không có vì cái gọi là giới luật mà hất nàng ra để tỏ vẻ thâm trầm, mà chỉ im lặng để cho người phụ nữ ôm. Hắn có thể cảm nhận được, người phụ nữ ôm lấy hắn, không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì, mà chỉ là một loại tâm hồn yếu ớt đang tìm kiếm sự nương tựa và xin giúp đỡ mà thôi. Đây là bản năng của sinh vật, là sự thương cảm của kẻ yếu...
Đối với những người như vậy, Phương Chính không định né tránh, mà cứ thản nhiên để cho nàng ôm, hắn giống như cái cột có thể dựa vào, cho nàng dựa vào cái đại thụ, cái bến cảng, để xoa dịu tâm hồn nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người phụ nữ khóc đủ rồi, phát tiết đủ rồi, dần dần, buông lỏng, sau đó lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Phương Chính.
Lúc này nàng mới phát hiện, lâu như vậy, Phương Chính vẫn đứng ở đó, chắp tay trước ngực, mỉm cười, nhìn nàng.
Không có xem náo nhiệt trào phúng, không có nhìn kẻ yếu mà thương hại, mà chỉ có nụ cười tươi rói ấy, giống như một cậu trai nhà bên, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những khó chịu trong lòng nàng đều bị san bằng.
"Sư phụ, vì sao, người chỉ khẽ mỉm cười thôi, mà nữ thí chủ kia lại hết khóc rồi?" Hồng Hài Nhi truyền âm hỏi.
Phương Chính cũng dùng một giấc chiêm bao Hoàng Lương trả lời: "Nàng cần không phải sự thương hại, sự thương hại chỉ sẽ khiến nàng càng thêm đau lòng. Nàng chỉ cần một người có thể lắng nghe. Mỉm cười, bình tĩnh lắng nghe, đó chính là sự cổ vũ lớn nhất dành cho nàng."
"Thì ra là thế." Hồng Hài Nhi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận