Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1360: Sinh hoạt không dễ dàng

Tiểu Lâm nghe xong, giật mình: "Mậu ca, ý gì? Quốc gia còn muốn ra tay tàn độc?"
Mậu ca đắc ý gật gù nói: "Ngạc nhiên cái gì, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Nhà ở là gì? Là nhu yếu phẩm thiết yếu, phục vụ cho sự tồn tại của con người. Nó liên quan đến dân sinh, hiện tại đã gây ra oán than khắp nơi rồi.
Quốc gia hiện tại không dám ép buộc là vì động một cái sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, một quốc gia to lớn như vậy, chính sách đâu phải cứ muốn thay đổi là thay đổi được, bọn họ phải cân nhắc nhiều yếu tố hơn chúng ta.
Cho nên chúng ta mới có không gian và thời gian để tồn tại, các quốc gia từng bước điều chỉnh xong xuôi thì cũng là lúc chúng ta bị ra tay. Đầu cơ nhà đất, chỉ có thể mang tính giai đoạn, không thể đầu cơ cả đời.
Chúng ta đang chạy đua với quốc gia... Kiếm được một chút hay một chút, sau này có tiền còn có thể dưỡng già.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, coi như quốc gia không quản, ngươi nghĩ bất động sản còn có thể cầm cự được mấy năm nữa?
Bây giờ tình trạng già hóa nghiêm trọng, đợi nhóm người già này qua đời, khắp nơi sẽ là nhà ở. Ngoại trừ mấy thành phố lớn có địa thế thuận lợi, tập trung mọi nguồn tài nguyên thì còn trụ được, các thành phố bình thường thì khắp nơi là nhà trống, khi đó, nhà còn không bằng cải trắng."
Tiểu Lâm nửa hiểu nửa không hùa theo...
Cùng lúc đó, Tỉnh Nghiên ở phòng bên cạnh vừa nghe chuyện vừa hóng hớt, tức giận mắng: "Mấy tên hút máu đáng chết! Người dân thường ở Trung Quốc đã đủ khổ rồi, so với sự phát triển của đất nước thì khoảng cách quá lớn. Rất nhiều người vẫn đang cố gắng leo lên từ ranh giới đói nghèo và sinh tử, vất vả lắm mới cóp được chút tiền thì lũ vương bát đản này, tùy tiện làm một phen. Số tiền mà người ta dành dụm được, vốn để cải thiện cuộc sống, mua một căn nhà liền lại quay về bờ vực khốn cùng. Bọn chúng đang bóp nghẹt tầng lớp nhân dân lao động nghèo khổ nhất!"
Hồng hài nhi hỏi: "Tỉnh Nghiên thí chủ, thật sự nghiêm trọng như ngươi nói vậy sao?"
Phương Chính nói: "Cuộc sống của mọi người không thể tách rời chuyện ăn ở, bất kỳ thứ gì không được thỏa mãn cũng sẽ gây ra bất ổn xã hội. Mấy người này thoạt nhìn thì kiếm tiền, nhưng thực chất là phá vỡ cân bằng xã hội. Bọn chúng trắng trợn cướp đoạt của cải, không phải tiền của người giàu, cũng chẳng phải tiền của nhà đầu tư, mà là số tiền ít ỏi của người nghèo!"
Hồng hài nhi nói: "Người nghèo có thể không mua mà..."
Phương Chính lắc đầu nói: "Bọn chúng nắm bắt tâm lý phải mua của người nghèo nên mới không sợ hãi như vậy. Nói như thế này, người có tiền đều có nhà rồi, cho dù mua thêm thì đắt hơn chút cũng không sao. Nhưng giá nhà đắt lên một chút, với rất nhiều người bình thường mà nói, lại là chí mạng!
Lấy một ví dụ đơn giản, có những bậc phụ huynh, cả đời chỉ để dành được chừng năm mươi vạn. Nếu con cái kết hôn mua nhà, mà giá nhà ở mức hợp lý, ví dụ như hiện tại hai ngàn tệ một mét vuông, họ có thể bỏ hai mươi vạn mua một căn nhà trăm mét vuông, rồi lại tốn thêm mười mấy vạn trang trí đơn giản, như vậy con cái đã có nhà ở. Bọn họ còn dư lại chút tiền dưỡng già...
Đợi đến khi con cái kiếm được tiền, hoặc là họ kiếm thêm chút nữa, thì có thể cải thiện sinh hoạt.
Hoặc là nói, cuối cùng cũng có thể sinh sống..."
Hồng hài nhi nghe tới đây lại hơi không hiểu, gãi gãi đầu nói: "Vì sao lại nói cuối cùng cũng có thể sinh sống? Chẳng lẽ trước đó bọn họ không có sinh hoạt sao?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Người trước có sinh, sau có sống, sinh dễ, sống cũng dễ, nhưng để sinh hoạt thì quá khó. Hầu như tất cả người Hoa, từ khi mới sinh ra đã bắt đầu học cách tích lũy tiền. Đây là điều người Âu Mỹ không thể lý giải nổi, họ cảm thấy người Hoa quá tiết kiệm.
Nhưng họ không biết, Trung Quốc nhìn bề ngoài có vẻ giàu có, nhưng thực chất đến tay mỗi người, thì không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ đủ ăn no mặc ấm mà thôi.
Người Hoa từ khi mới sinh ra, đã phải cố gắng vì sự tồn tại chứ không phải vì sự sống.
Cho nên người Hoa không có nhiều thời gian đi theo đuổi các loại sở thích cá nhân, mà dành nhiều thời gian hơn để mưu cầu tương lai.
Bởi vì họ rất rõ ràng, tương lai sẽ cần một khoản chi phí khổng lồ để chống đỡ.
Trước tiên họ phải đối mặt với việc đi học, học phí thì quốc gia hỗ trợ một phần, nhưng tiền học thêm lại khiến nhiều phụ huynh không thể ngóc đầu lên được.
Quốc gia tuy không cho học thêm, nhưng học sinh có cách nào khác? Thi đại học chính là vượt trăm sông, hàng trăm nghìn người cùng đi trên cầu độc mộc, nếu không nghĩ cách học nhiều hơn một chút, chuẩn bị nhiều hơn, ai dám đảm bảo mình có thể chen chân vào được đại học?
Đối với nhiều gia đình nghèo, đại học là con đường thay đổi số phận rõ ràng nhất.
So với việc đi làm thuê bên ngoài thì, việc đi học có thể giúp họ thấy rõ hơn, biết phải cố gắng thế nào, làm sao đạt được mục tiêu.
Sau khi tốt nghiệp, kết hôn lại là một khoản chi phí nữa.
Trung Quốc có một điểm khác với Châu Âu, người Âu Mỹ cho rằng yêu đương là mối quan hệ bình đẳng, tất cả đều theo chế độ AA, không có chuyện ai chi nhiều tiền hơn.
Nhưng ở Trung Quốc, kết hôn đối với nhiều chàng trai mà nói, giống như một vụ cạo lông dê vậy!
Bởi vì kết hôn phải đối mặt với sính lễ, lễ hỏi, tiệc rượu, nhà, xe và vô vàn thứ khác phải mua.
Trong phong tục đó, dù nhà gái không hề muốn, nhà trai vì sĩ diện cũng sẽ cố hết sức để lo cho đầy đủ.
Không phải con trai sĩ diện, mà có khi đây là tình thương của cha mẹ ở Trung Quốc, họ có thể khổ cực vất vả, dù có dốc hết tiền tích góp ra, ngày mai không có gì ăn cũng muốn cho con cái những thứ tốt nhất, sắm sửa đầy đủ.
Trên thực tế, khoản chi phí này thường là lớn nhất và bắt buộc phải chi!
Như sư phụ đã nói, nếu giá nhà thấp, hôn lễ kết thúc, cả con cái và cha mẹ đều có thể bắt đầu cuộc sống an ổn. Nhưng nếu giá nhà tăng từ hai ngàn lên một vạn thì sao?
Hai vợ chồng già tân tân khổ khổ dành dụm năm mươi vạn, chỉ đủ để đặt cọc, thậm chí đến tiền trang trí cũng khó xoay sở!
Mà một khi tiền đã tiêu hết, trong nhà họ sẽ chẳng còn đồng nào!
Điều đáng sợ hơn là, nếu lúc đó lại gặp phải tai ương, rất có thể đó không phải là hôn lễ mà là tang lễ!
Thậm chí ngay cả tang lễ cũng không có khả năng lo được...
Nếu giá nhà tiếp tục tăng thì sao?
Họ không chỉ không còn xu nào mà còn có thể mắc nợ chồng chất...
Một gia đình vốn có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, có một cuộc sống hạnh phúc, lại bị giá nhà cao phá hủy.
Vốn dĩ họ có thể an cư lạc nghiệp, cả nhà hạnh phúc, nhưng lại phải đối mặt với việc trả nợ, và các vấn đề kinh tế phát sinh sau đó. Khi đó làm sao có thể sống được? Họ vẫn phải cố gắng để tồn tại...
Người già phấn đấu cả đời, kết quả cuối cùng vẫn không thể hưởng thụ cuộc sống.
Đây quả là một bi ai!"
Nghe đến đây, Hồng hài nhi giận dữ nói: "Ta hiểu rồi, mấy tên vương bát đản này chẳng khác gì đang thu hoạch hy vọng của người nghèo!"
Tỉnh Nghiên gật đầu nói: "Đúng vậy, ta biết một chàng trai, vốn đã định kết hôn, trong nhà cũng đã chuẩn bị tiền mua nhà. Kết quả, giá nhà đột nhiên bị người ta nâng lên, khiến gia đình không có khả năng gánh vác việc mua nhà. Không mua được nhà... Cuối cùng, đám cưới không thành, chàng trai buồn bực quá mà nhảy lầu tự sát."
Hồng hài nhi bĩu môi nói: "Cô gái kia cũng thật là, không có nhà liền không cưới sao?"
Phương Chính đưa tay cho Hồng hài nhi một cái bạt tai: "Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, và cũng có tiêu chuẩn hạnh phúc của riêng mình. Họ muốn cái gì, đó là quyền của họ, cũng không phải ép mua ép bán hay lừa gạt kết hôn, đừng quy chụp người khác như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận