Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1437: Lão nhân gia có chút mãnh

Nói xong, Phương Chính đứng dậy, đối Lưu Hân Vũ nói: "Thí chủ, nếu như không có người dùng vũ lực đòi nợ, thì sẽ như thế nào?"
Lưu Hân Vũ nghe xong, mắt lập tức sáng lên, nói: "Cha ta nhất định sẽ trở về... Rất nhiều người đều sẽ trở về! Nợ tiền chúng ta sẽ trả hết, nhất định sẽ!"
Phương Chính cười nói: "Thí chủ, nhớ kỹ, đây là lời ngươi cam đoan với bần tăng."
"Đại sư, ngài có thể giúp ta..." Lưu Hân Vũ dò hỏi.
Phương Chính ha ha cười nói: "Bần tăng không giúp được ngươi, bất quá có người có thể giúp ngươi. Đi thôi, cùng bần tăng đi thôi."
"Đi đâu?" Lưu Hân Vũ tò mò hỏi.
"Đi cục cảnh s·á·t." Phương Chính nói.
Lưu Hân Vũ có chút lo lắng hỏi: "Cái này... Có thể có tác dụng sao? Thiếu nợ thì phải trả tiền, chuyện đó là lẽ đương nhiên..."
Phương Chính nói: "Đương nhiên là lẽ đương nhiên, bất quá, có một số người có được tiền, cũng không phải là thứ thuộc về bọn họ."
Phương Chính dẫn theo Lưu Hân Vũ trực tiếp đến cục c·ô·ng an lớn nhất, điều khiến Phương Chính kinh ngạc là, bọn họ vậy mà vừa vặn gặp lãnh đạo cấp trên xuống thị sát. Phương Chính không nói hai lời, trực tiếp h·é·t lên: "Ta muốn báo c·ả·n·h! Có người cho vay nặng lãi, có ai quản không?"
Kết quả, tiếng h·é·t này lập tức thu hút ánh mắt của lãnh đạo đi thị sát, người đó tiến đến hỏi: "Có người cho vay nặng lãi?"
Phương Chính nói: "Vâng!"
"Có thể nói rõ chi tiết được không?" Lãnh đạo hỏi.
Phương Chính nói: "Cô bé này rất rõ."
Nói xong, Phương Chính mỉm cười với Lưu Hân Vũ, nói: "Hạnh phúc của mọi người trong thôn đều đặt cả lên người ngươi, cứ ăn ngay nói thật, cố lên!"
Lưu Hân Vũ nghe vậy, hàm răng cắn môi, dùng sức gật đầu.
"Không phải ngươi báo c·ả·n·h?" Một cảnh s·á·t hỏi Phương Chính.
Phương Chính nói: "Bần tăng chỉ dẫn vị thí chủ này đi báo c·ả·n·h."
"Vậy ngươi tránh sang một bên." Một cảnh s·á·t nói.
Phương Chính mỉm cười gật đầu, dẫn theo Hồng hài nhi lui ra ngoài, nhưng Hồng hài nhi lại dùng thần thông, chiếu toàn bộ tình huống bên trong vào đầu hai người.
Sự việc so với Phương Chính nghĩ còn thuận lợi hơn, vị lãnh đạo xuống thị sát đặc biệt coi trọng phản ánh của Lưu Hân Vũ, lập tức tổ chức người đến thôn của Lưu Hân Vũ, một chiến dịch truy quét cho vay nặng lãi và đòi nợ bằng vũ lực rầm rộ đã diễn ra.
Trong quá trình này, Phương Chính luôn ở bên cạnh, cùng Lưu Hân Vũ chứng kiến từng kẻ phạm pháp bị mang đi.
Khi tin tức được truyền ra, bầu không khí u ám bao trùm toàn bộ thôn dường như giảm bớt đi rất nhiều, trên khuôn mặt của không ít người xuất hiện thêm vài phần rạng rỡ.
Dần dần, những người bỏ đi trở về, vợ chồng đoàn tụ, con cái cùng cha mẹ sum họp...
Lưu Hân Vũ cuối cùng cũng đợi được cha cô, ngay khi cha cô về thì mẹ cô cũng về luôn. Điều khiến Lưu Hân Vũ bất ngờ là mẹ cô vốn không hề đi đâu cả, mà chỉ trốn ở gần đó. Những lúc Lưu Hân Vũ nhận được tiền, đều là do mẹ cô cố gắng làm kiếm thêm rồi vụng trộm gửi qua thư cho Lưu Hân Vũ. Cô không dám về nhà, sợ số tiền ít ỏi đó cũng bị người đòi nợ cướp mất... Mãi đến hôm nay, cô mới dám quay về.
Những kẻ phạm tội cho vay nặng lãi tuy đã bị bắt đi, nhưng rất nhiều khoản nợ thông thường cũng ập đến, đối mặt với những món nợ này, gia đình vẫn rất khó gánh vác, nhưng đúng lúc này, cha của Lưu Hân Vũ đã đứng ra: "Số tiền thiếu mọi người ta sẽ trả, mọi người yên tâm, ta sẽ không bỏ trốn. Sau này dù là đi làm công hay làm ruộng, số tiền kiếm được ta sẽ chỉ để lại tiền sinh hoạt, còn lại sẽ trả lại hết cho mọi người, cho ta chút thời gian, nhất định ta sẽ trả hết..."
Thế là, ngày thứ hai, cha của Lưu Hân Vũ đã dậy sớm và bắt đầu làm việc.
Những người đến chợ làm công lại tụ tập thành một đội... Điều duy nhất khiến cha Lưu Hân Vũ cảm thấy tiếc nuối chính là Tống Kiến Quốc sẽ không còn mỗi sáng gọi ông đi làm nữa. Nhưng cha Lưu Hân Vũ đã gánh vác trách nhiệm nuôi Tống Kiến Quốc... Như ông đã nói, thêm một người chỉ thêm một đôi đũa thôi, cắn răng là có thể vượt qua.
Mấy năm sau, tất cả mọi người đều đã trả hết nợ nần...
Ngày đó, một cơn gió thổi tan mây đen, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nỗi khổ trên mặt cũng dần tan biến và nở một nụ cười vui vẻ, họ chưa bao giờ cảm thấy cuộc s·ố·n·g có thể nhẹ nhõm đến như vậy... Thậm chí còn nhẹ nhõm hơn lúc họ tiêu tiền như nước!
Mười năm sau, trong làng xây một ngôi miếu nhỏ, trong miếu thờ một bức chân dung, trong bức họa là một vị lão tăng có khuôn mặt hiền lành, bên cạnh còn có một tiểu hòa thượng. Nơi này không phải là chùa chiền, cũng không thể xem là miếu thờ, thậm chí không phải do dân làng quyên góp xây dựng.
Mà do chính Lưu Hân Vũ xây, cô gần như năm nào cũng trở về, ngồi trong miếu nhỏ và nói lời cảm tạ với người trong tranh...
Nhưng Phương Chính hoàn toàn không biết gì về những điều này.
Giờ khắc này, Phương Chính cùng Hồng hài nhi đang đi trên đường phố, nhìn dòng xe cộ tấp nập hai bên, Hồng hài nhi không kìm được cảm thán nói: "Sư phụ, con nhớ nhà."
Phương Chính gật đầu, hắn cũng nhớ nhà.
Phương Chính không hiểu vì sao, mấy lần gần đây, nếu không gặp cảnh cha con tương phùng, thì lại gặp mẹ con đoàn viên, lần này còn hay hơn, trực tiếp gặp cảnh cả nhà sum vầy. Lòng Phương Chính cũng thấy trống vắng...
Đang nói thì, phía trước có người hô: "Trời ơi, lão bản, cái này là cái gì vậy? Sao nặng thế!"
Phương Chính ngẩng đầu lên nhìn, một tiểu hỏa t·ử đang cố giơ một thùng gỗ lên, mới giơ được hai bước đã phải bỏ xuống, nói với ông chủ bên trong tiệm.
"Tạ tay linh kiện, giúp ta mang vào, cám ơn nha." Ông chủ nói.
Tiểu hỏa t·ử nghe vậy, lập tức giọng nghẹn ngào kêu lên: "Lão bản, cái này phải đến cả trăm cân a! Anh giúp tôi một tay được không?"
Ông chủ nói: "Không thấy ta đang tính sổ sao? Nhanh tay lên..."
Phương Chính thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng giúp ngươi cho."
"Ngươi? Không... Đại gia... Ách... Đại sư, ngài? Có được không?" Tiểu hỏa t·ử nhìn Phương Chính, mặt đầy kinh ngạc hỏi.
Phương Chính ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, mình đã biến thành hình dạng của một thiền sư, nhìn bề ngoài đã khoảng bảy tám mươi tuổi rồi, ở cái tuổi này mà đi giúp người ta khiêng đồ... Khó trách đối phương lại kinh ngạc như vậy.
Phương Chính lắc đầu, cũng không nói gì thêm, xoay người dùng sức, nhẹ nhàng nhấc cái thùng hàng hơn một trăm cân lên, sau đó mặt không đỏ tim không đập hỏi: "Đặt ở đây là được rồi chứ?"
Tiểu hỏa t·ử trợn tròn mắt, ngây ngốc gật đầu.
Phương Chính không để ý đến cậu ta, trực tiếp mang đồ vào trong tiệm.
Vừa đặt xuống, ông chủ liền giật mình nói: "Ai? Chuyện gì thế này? Cái này... Tiểu Vinh, bảo ngươi làm việc thì ngươi lại để người già làm hả? Ngươi còn chút lương tâm nào không?"
"Lão bản, người ta mạnh hơn tôi nhiều." Tiểu Vinh vội vàng chạy tới, vẻ mặt đau khổ nói.
Ông chủ nhìn dáng vẻ thoải mái của Phương Chính, lại nhìn xuống thùng hàng trên đất, không khỏi áy náy nói: "Ai... Lão gia, cái này... Hay là tôi mời ông ăn chút gì nhé?"
Phương Chính nghe xong, theo bản năng s·ờ lên bụng.
Hồng hài nhi hiểu rõ Phương Chính, Phương Chính mặt dày thì còn dày hơn cả tường thành, nhưng mỏng thì đến trang giấy còn không bằng. Lúc này, không chừng Phương Chính sẽ từ chối mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận