Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1196: Tặc ngốc, tiện nhân

"Phỉ Ân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Altai lập tức chạy tới hỏi.
Phỉ Ân chính là vị cảnh sát trưởng kia, Phỉ Ân cười khổ nói: "Altai tiên sinh, ngài không thấy sao? Hòa thượng này quá tà môn, nhốt hắn vào cục cảnh sát, từ trên xuống dưới liên tiếp gặp xui xẻo, hết người này đến người khác đều vào bệnh viện, hiện tại đến cả cục cảnh sát cũng bị một mồi lửa thiêu rụi. Tên này vốn định đưa đến bốt cảnh sát của chúng ta tạm giam giữ, kết quả giữa đường lật xe, cảnh sát lái xe nhập viện, hắn lại chẳng hề hấn gì mà ra được.
Sau đó, hắn đi qua chỗ nào, không tivi phát nổ, thì xe hơi mất lái, tuy không gây ra thương vong, thậm chí đến người bị thương cũng không có, nhưng mà tổn thất kinh tế này không hề nhỏ chút nào! Ngươi xem đi, đèn đường đều nổ! Mặt đất nứt ra, tàu hỏa đâm nát ô tô, ô tô đâm vào tòa nhà chính phủ thành phố... Cái này... Đơn giản là cái ma xui xẻo!"
Phỉ Ân dường như đã nhịn rất lâu, cuối cùng tìm được một cái thùng rác để xả hết bực dọc, không đợi Altai lên tiếng đã tiếp tục nói: "Khốn kiếp hơn nữa là, ta bắt được người, thế nhưng tất cả cục cảnh sát, thậm chí cả nhà tù, đều từ chối tiếp nhận hắn! Mẹ nó, bọn họ không ai nhận, vậy ta phải làm thế nào bây giờ? Cứ như thế đứng đây cùng hắn xem ai trừng mắt lớn hơn sao?"
Vừa nói xong, điện thoại trong tay Phỉ Ân phát ra tiếng kêu cạch cạch, cầm lên xem xét, hỏng sim rồi! Ấn nút tắt nguồn cũng không tắt được!
Phỉ Ân tức giận ném điện thoại xuống đất, chửi: "Lại mẹ nó hỏng rồi, ta còn chưa kịp dùng đây!"
Ném xong lại đột nhiên kêu lên: "Chết tiệt, đây là điện thoại của ta!"
Những cảnh sát khác thấy vậy, lần nữa đồng loạt cho hắn một cái lườm, còn có vài người cười trên nỗi đau của người khác, như đang nói: "Đáng đời! Để cho mày ném điện thoại của chúng ta!"
Altai chợt phát hiện, tình hình trước mắt dường như đã vượt quá dự liệu của hắn, mà hơn nữa đến bây giờ hắn mới nhận ra, chỗ hòa thượng này đang ngồi lại là cổng chính của viện tham nghị! Nghĩ đến khả năng mang lại xui xẻo của tên này, trên trán Altai toàn là mồ hôi lạnh, cái này mà để viện tham nghị hứng một phát thì có khác nào náo loạn lên trời đâu!
Còn về việc nổ súng bắn chết Phương Chính? Rõ ràng là không phù hợp lợi ích của bọn họ, chưa kể tên hòa thượng thần kỳ này có bị giết được hay không, cho dù có giết được, cũng không phù hợp lợi ích của họ. So với những kiến thức y học kia của Trung Quốc, hòa thượng trước mặt mới là kho báu vô tận! Nắm giữ hắn, chẳng khác nào nắm giữ một Einstein của giới y học, lợi ích tiềm tàng về sau quá lớn! Bảo vệ còn không kịp, ai dám giết hắn?
Huống chi, quỷ mới biết hòa thượng thần kỳ này có giết được hay không, nếu giết không được, làm hắn nổi giận, mỗi ngày đi lại lung tung trong thành phố, e là YDL cũng muốn bị lật tung luôn!
Nghĩ tới đây, hắn đúng là bó tay hết cách...
Ngay lúc này, Phương Chính đang ngồi dưới đất đứng dậy: "Đã chư vị thí chủ không bắt bần tăng, vậy bần tăng xin đi dạo."
Nói xong, tên hỗn đản này quay người liền đi về phía viện tham nghị!
Phỉ Ân và Altai thấy thế, lập tức dựng tóc gáy lên!
Gần như cùng một lúc, cả hai đồng thanh kêu lên: "Dừng lại!"
Phương Chính bất chợt quay đầu, cười nói với hai người: "Không dừng đó, các ngươi bắt được ta sao?"
"Cỏ!" Phỉ Ân lập tức văng tục tại chỗ, hắn ở đây lâu rồi, quá hiểu rõ tính tình cái tên ngốc nghếch này, căn bản là cứ cái gì làm người ta giận thì hắn sẽ làm cái đó! Tính kiên nhẫn của hắn sớm đã bị tiêu hao hết rồi.
Altai thì kêu lên: "Bắt hắn lại! Trói lại! Ta nghĩ cách xử lý hắn!"
Đám cảnh sát nghe vậy, nhao nhao rút súng, lao đến bắt người.
Kết quả Phương Chính cười ha hả nói: "Đến bắt ta à!"
Nói xong, Phương Chính nhanh chân chạy ngay! Vừa chạy thì mọi người đều trợn tròn mắt, chỉ thấy hòa thượng kia cứ như gắn động cơ phản lực, vèo một cái đã chạy rất xa, tốc độ đó còn nhanh hơn cả ô tô! Gia tốc lên còn nhanh hơn tốc độ của xe siêu tốc! Cái mẹ nó, làm sao mà đuổi kịp?
"Đuổi không kịp cũng phải đuổi, đừng để hắn vào viện tham nghị!" Altai hét lên.
Phỉ Ân hét lên: "Đừng nói những lời đó! Hắn là thấy ngươi không cho làm gì, hắn liền làm đó!"
Nhưng mà đã chậm rồi, Phương Chính vừa nghe thấy không cho vào? Tên này quả quyết chạy vào bên trong viện tham nghị, cảnh vệ ở cổng lớn tiếng la: "Đừng tới đây!"
Đáng tiếc, bọn họ vừa mới hô lên thì đã nghe thấy một tiếng bịch, cánh cửa kính bị đâm một lỗ lớn, tiếp theo lại một tiếng bịch, cánh cổng sắt bên trong cũng bị đâm thủng một lỗ lớn...
Phỉ Ân và Altai thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Xong rồi! Chuyện lớn sắp xảy ra!"
Trước đó, bên trong viện tham nghị.
"Ta phản đối khống chế Phương Chính trụ trì, làm vậy có chút quá vô liêm sỉ." Một vị viện tham nghị nói.
"Appl đức tiên sinh, ngài nên hiểu rõ, đây không phải là thời điểm hành động theo cảm tính. Phương Chính chính là người nắm giữ chìa khóa của thế giới, nếu để Trung Quốc một mình giành được, đồng thời áp dụng toàn bộ y thuật của hắn, đối với tất cả chúng ta mà nói, đó chính là một trận tai họa! Ngài nên hiểu, y học của chúng ta, trước mặt Phương Chính, không đáng nhắc tới! Ta thậm chí nghi ngờ, hắn có thể là người ngoài hành tinh, còn mục đích hắn đến Trái Đất là gì thì vẫn chưa rõ. Vì sự an toàn của Trái Đất, chúng ta có nghĩa vụ phải bắt giữ hắn, để tiến hành điều tra sâu hơn." Jones Rossius chậm rãi nói.
"Ta tán thành đề nghị của nghị viên Jones, khống chế Phương Chính không phải vì chúng ta mà là vì toàn thế giới." Mác Ăngghen Rossius tiếp lời.
"Ta cũng tán thành, nhưng ta yêu cầu phải công khai xét xử Phương Chính, tất cả những gì hắn nói, đều phải để mọi người được biết. Không ai được phép che giấu!" Đức Lỗ Tư hắng giọng nói.
"Ta cũng tán thành!"
"Ta cũng tán thành!"...
Càng ngày càng nhiều người giơ tay tán thành, những người phản đối thì càng ngày càng bất lực, có người tức giận mắng bọn họ là lũ cướp đoạt, liền bị mắng là nhát gan, thiển cận.
Đang lúc mọi người hăng hái bày tỏ thái độ, tranh luận không ngớt thì cánh cửa phòng "oanh" một tiếng bị phá tan.
Tất cả mọi người theo phản xạ nhìn về phía đó, chỉ thấy một vị hòa thượng áo trắng xuất hiện ở cửa, nhếch miệng cười với mọi người một tiếng rồi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Lũ người quái dị?"
"Đây là Phương Chính?" Mác Ăngghen Rossius ngạc nhiên nói.
Phương Chính lập tức xông tới trước mặt hắn, cả hai gần như mặt kề mặt, cười nói: "Mắt nhìn không tệ, có điều quần ngươi bị mở rồi."
Mác Ăngghen nghe vậy, vội vàng cúi đầu nhìn, kết quả quần áo vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì, tức giận nói: "Ngươi lừa ta?"
"Ngươi không thích bị lừa sao?" Phương Chính hỏi.
Mác Ăngghen theo phản xạ gật đầu.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng "xoẹt xoẹt", thì ra Phương Chính dùng tay xé rách quần của hắn, sau đó cười nói với hắn: "Vậy được rồi, để không lừa ngươi, cho ngươi vui vẻ chút, thỏa mãn ước muốn của ngươi. Không cần cảm ơn ta, hãy gọi ta là đại sư."
Nói xong, Phương Chính tặng cho Mác Ăngghen một cái gáy bóng lộn...
Mác Ăngghen lúc này mới kịp phản ứng, giận dữ hét: "Bảo vệ!"
Kết quả vừa mở miệng, đèn treo trên đầu bỗng nhiên rơi xuống, một tiếng bịch, Mác Ăngghen trợn ngược mắt, chẳng còn biết gì.
"Phương Chính! Sao ngươi lại ở đây?" Jones phẫn nộ hỏi.
Phương Chính ngồi xếp bằng trên mặt bàn, cười ha hả hỏi: "Vậy bần tăng phải ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận