Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 60: Lại là chùa chiền?

Chương 60: Lại là chùa chiền?
Vấn đề tới rồi, dù là có nói giới giận, nhưng Phật môn cũng có tượng Kim Cang trợn mắt, ngay cả Phật tổ Như Lai còn có hóa thân Minh Vương. Ta là một người bình thường, hoàn toàn không giận là không thể nào?"
"Đinh! Có thể nổi giận, nhưng đã là một đại sư, thì vốn có ý chí ngươi cũng phải có, lẽ nào chỉ vì người khác không tin tưởng ngươi, vài ba câu liền nổi giận mà đánh nhau, g·iết người, hoặc là cãi vã? Không giận như phật, giận dữ cũng nên như phật! Phật giảng không giận, không phải là nhẫn nhịn tất cả, ranh giới trong đó, ngươi tự mình tìm hiểu."
Phương Chính ngạc nhiên, cười khổ nói: "Ta nghĩ ta hiểu rồi, nên giận thì giận, không nên giận thì không giận, đúng không?"
Đáng tiếc hệ thống không trả lời, Phương Chính cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Tìm hiểu rất nhiều vấn đề liên quan đến giới giận, kết quả Phương Chính phát hiện, những trả lời này đa số đều mập mờ nước đôi, không có ý nghĩa thực tế. Người thực sự chứng ngộ được thì lại tùy từng người khác nhau.
Đúng lúc này, Wechat nhấp nháy.
"Đại sư, ảnh của ngươi đã chỉnh xong chưa?" Người nói là Phương Vân Tĩnh.
Phương Chính lập tức gửi tấm ảnh đã chỉnh lần trước qua.
Trong ký túc xá ngành tiếng Trung của đại học Cát, Phương Vân Tĩnh sau khi thấy ảnh mới chỉnh của Phương Chính thì mắt lập tức sáng lên! Tuy Phương Chính không quá rành việc chỉnh màu, làm đẹp ảnh trên điện thoại, nhưng bản thân hắn vốn là một vị hòa thượng đẹp trai, tràn đầy ánh nắng, kết hợp với phong cảnh xinh đẹp và Đại Lang oai phong, quả thực là sự kết hợp tuyệt vời!
Phương Vân Tĩnh xem vài tấm, có chút ngây người, không phải vì mê người, mà là mê mẩn cái hình ảnh này, trả lời: "Đại sư, ảnh này đẹp quá, tuyệt quá! Quá có cảm giác! Nhưng nuôi sói riêng là chuyện phiền phức đấy, ngài thật sự cảm thấy sói có thể ra ngoài sao? Với cả, con sói này không phải màu xám sao? Sao lại thành màu trắng bạc rồi? Nhưng mà thật là đẹp!"
Phương Chính đáp: "Vốn nó là Ngân Lang, trước đó hơi bẩn thôi, tắm xong thì thành như vậy. Ảnh đẹp là được, ta chỉ tiện tay chỉnh thôi."
Phương Vân Tĩnh trả lại mấy ngón tay cái, sau đó nói: "Đại sư, chỗ các ngươi hơi hoang vu, nhưng mà nói chung vẫn có điểm đặc biệt, núi non riêng lẻ ở phương Bắc không thấy nhiều, lại dốc đứng, có suối nguồn, còn có chùa miếu, cảnh sắc trên đỉnh núi cũng rất đẹp. Ngươi có thể chụp ít ảnh rồi viết bài đăng lên các trang web du lịch thử xem, có lẽ sẽ thu hút một số 'Lư Hữu' tới đó."
Phương Chính nghĩ nghĩ, nói: "Có cơ hội ta sẽ thử, hiện giờ ta vẫn chưa hiểu rõ mấy việc này, để ta nghiên cứu đã. Hơn nữa, phải đợi có tuyết rơi, giờ lên núi không an toàn, đợi sang đầu xuân đi."
"Cũng được..."
Hai người lại hàn huyên vài câu, liền ai bận việc nấy.
Phương Chính thì chẳng có gì làm, đọc kinh phật rồi đi ngủ luôn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hai ngày sau, mọi thứ vẫn im ắng, dường như thời tiết chuyển lạnh, Nhất Chỉ sơn cũng bắt đầu bước vào mùa đông, giống như ngủ đông vậy. Ngoại trừ tên Độc Lang không tim không phổi vẫn chạy nhảy hăng hái, Phương Chính cũng có chút buồn chán mà ngáp dài.
Nhưng bên dưới chân núi lại nhộn nhịp...
"Bác sĩ, anh xác định đây là báo cáo kiểm tra của con gái tôi Mễ Lạp nhà tôi?" Lỗ Song Song mặt mày kinh ngạc nhìn vị bác sĩ trước mặt.
Bác sĩ cười khổ nói: "Thật tình mà nói, tôi cũng không thể tin được, quả thực là một kỳ tích. U não ác tính giai đoạn cuối vậy mà lại khỏi bệnh... Thật sự là một kỳ tích."
Viện trưởng Triệu ở bên cạnh nâng gọng kính, tâm tình dạo gần đây của ông cực kỳ tệ. Đầu tiên là một trường hợp bị họ cho là không thể mang thai, bây giờ lại có thêm một người bị họ tuyên bố tử vong lại khỏe mạnh không ngờ, ông bây giờ chỉ thấy đau đầu! Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Có phải bác sĩ của bệnh viện mình không đủ trình độ, hay là thiết bị của bệnh viện hỏng hết rồi?"
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn viện trưởng nhiều ạ!" Sau khi xác nhận xong, Lỗ Song Song lập tức nước mắt lưng tròng, bệnh của Mễ Lạp sắp kéo cả gia đình này xuống vực thẳm, cũng sắp ép nàng đến đường cùng. Chồng thì vào tù, nếu con gái còn bỏ đi thì nàng thực sự không biết làm thế nào để sống sót. Mặc dù tốn không ít cái gọi là tiền vô ích, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là vui vẻ... Con không có bệnh là tốt rồi!
Viện trưởng Triệu cười khổ nói: "Cô Lỗ, chuyện này là chúng tôi sai, xem như phán đoán sai đi."
"Viện trưởng, đây không thể là sai phán được, tấm phim chụp trước đây tôi vẫn còn giữ đây. Hai ngày nay tôi đã tìm rất nhiều danh y bệnh viện lớn hỗ trợ xem rồi, chắc chắn là u não, mà lại là loại không chữa được. Nhưng mà, bây giờ... Cái này..." Bác sĩ nói.
Viện trưởng Triệu cầm tấm phim chụp trước đó lên xem xét, lại nhìn cái hiện tại, quả nhiên là khác biệt một trời một vực.
Viện trưởng Triệu nhướng mày hỏi: "Cô Lỗ, sau khi xuất viện hai ngày trước, các cô có đi nơi nào đặc biệt để chữa bệnh không?"
Lỗ Song Song theo bản năng lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ đến cái miếu nhỏ trên Nhất Chỉ sơn, còn có tiểu hòa thượng sạch sẽ, đầy ánh nắng! Chồng cô từng nói, hòa thượng kia rất lợi hại. Nhưng lợi hại đến mức nào thì không nói, lúc đó cô cũng không có tâm tư mà đi tìm hiểu một vị hòa thượng. Nhưng, từ sau khi con rời bệnh viện thì vẫn luôn bên cạnh cô, chỉ duy nhất có một lần là được vị hòa thượng kia ôm đi.
Nghĩ kỹ một chút, nếu có chuyện gì xảy ra giữa thì chắc chắn là vào thời điểm đó!"
"Cô Lỗ, cô Lỗ?" Viện trưởng Triệu hỏi dồn.
Lỗ Song Song đột ngột tỉnh lại, theo bản năng nói: "Không có... Không ăn gì hết, chỉ là có đi đến một ngôi chùa, nhưng ngôi chùa đó rất nhỏ, bên trong chỉ có một tiểu hòa thượng. Chắc không có bản lãnh đó đâu nhỉ? Có lẽ là trời cao chiếu cố chăng."
Viện trưởng Triệu vừa nghe thấy chùa miếu thì lông mày dựng ngược lên, trong lòng lại càng hồi hộp! Giờ ông ta nghe tin tức từ bệnh viện khác không còn quan trọng, nhưng cứ nghe đến chùa miếu thì lại nhức đầu! Lần trước cặp vợ chồng nọ ở nông thôn, dường như cũng là đi chùa cầu nguyện rồi có con! Nếu không phải chạy nhanh thì ông đã phải gặm máy móc rồi, giờ lại thêm vụ này nữa? Còn để ông sống yên ổn được không đây?
Đúng lúc này, một giọng nói chen vào: "Có phải là đại sư Phương Chính của Nhất Chỉ miếu trên Nhất Chỉ sơn không?"
"Giang Đình? Cô không ở lại trực ban cho tốt, chạy đi đâu đấy?" Bác sĩ quát.
Giang Đình lè lưỡi nói: "Không còn cách nào, bệnh nan y đột nhiên khỏi, cả bệnh viện ta trên dưới đang bàn tán xôn xao, người ta tò mò mà."
Nói xong, Giang Đình nhanh chóng chạy tới.
"Đợi đã, cô y tá, cô cũng biết Nhất Chỉ miếu ở Nhất Chỉ sơn sao?" Lỗ Song Song kinh ngạc hỏi.
Giang Đình thấy bác sĩ và viện trưởng cùng hỏi.
Viện trưởng Triệu nói: "Trả lời câu hỏi trước rồi lại đi."
Giang Đình lập tức mặt mày hớn hở sà đến: "Biết chứ, tôi còn lên đó rồi! Trên núi đó đẹp lắm, trên núi có một cái miếu, tên là Nhất Chỉ miếu. Miếu không lớn, nhưng mà bên trong thần kỳ lắm đó! Đại sư bên trong đẹp trai lắm, hào quang sáng ngời luôn, nếu mà đi đóng phim thì chắc chắn nổi như cồn!"
"Ai hỏi cô chuyện đóng phim, ta hỏi cô, hòa thượng đó có thể chữa bệnh thật không?" Bác sĩ cắt ngang lời Giang Đình.
Viện trưởng Triệu và Lỗ Song Song cũng tò mò chuyện này.
Giang Đình lắc đầu nói: "Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ biết đại sư này lợi hại lắm, biết cả công phu, dường như còn có thể tiên tri nữa. Một người bạn của tôi là nghe lời ông ta nên đã tránh được một kiếp đấy, nếu không thì cả nhà xong hết rồi. Nếu như không phải mấy hôm nay bận quá thì họ đã lên núi cảm tạ từ lâu rồi. Đúng rồi, mấy ngày trước Nhất Chỉ sơn có tin tức lớn thì phải, các vị có nghe chưa ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận