Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1288: Đường Hồ Đồ

Huyện trưởng Tùng Vũ, Kỳ Đông Thăng còn chưa được thăng chức, cười đến nỗi miệng không khép lại được, trực tiếp tìm người bắt đầu bày ra đại hội này, đồng thời giao cho người phụ trách bảo an các công việc. Hắn không thể không vui mừng, lần này đại hội trà Hàn Trúc, không chỉ là một buổi thịnh hội lá trà.
Trọng điểm là các phú thương Đông Nam Á cùng với Nhất Chỉ thôn cùng nhau khai phá đầu tư một nhà máy trà, nhóm vốn đầu tiên đã hơn trăm triệu!
Đối với một huyện xa xôi như Tùng Vũ mà nói, đây tuyệt đối là của trời cho! Đối với Kỳ Đông Thăng mà nói cũng là một thành tích lớn, trước khi thăng chức, đây là món quà tiễn đưa tốt đẹp nhất.
Tóm lại, Tùng Vũ huyện rất náo nhiệt. . . Thậm chí còn có cảm giác như đến tết.
Bất quá có nơi tuyệt không kém Tùng Vũ huyện, đó chính là Nhất Chỉ chùa!
"Sư phụ, bên ngoài có rất nhiều người đến xin trà, đã chặn ở cửa mấy ngày rồi. Ngày nào cũng đến sớm. . ." Hầu Tử nhỏ giọng nói.
Phương Chính phất tay nói: "Ai gây phiền phức, để người đó đi giải quyết. Vi sư hiện tại rất bận, không nên quấy rầy mạch suy nghĩ của vi sư. . ."
Hầu Tử nói: "Vương thí chủ hiện tại cũng không có cách nào, chúng ta trên núi, từ khi hạn chế lạnh trúc sinh trưởng về sau, số lượng lạnh trúc rất có hạn. Lại thêm mùa đông, măng lạnh trúc nảy mầm rất chậm. Nhiều người như vậy, căn bản không đủ chia."
Phương Chính nghe đến đây, đặt cối xay trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói: "Vì sao bọn họ cầu xin, ta nhất định phải cho chứ?"
Hầu Tử ngạc nhiên. . .
Phương Chính nói: "Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, nếu có, chắc chắn là có cạm bẫy. Ta cổ vũ mọi người làm việc thiện, nhưng cho không cũng không phải là việc thiện, mà là tai họa. Ngươi canh cửa, người đông như vậy, ngươi đưa ra ngoài một phần, liền cho bọn họ thêm hy vọng, bọn họ sẽ chờ càng lâu. Người đến sẽ càng nhiều. . ."
Hầu Tử im lặng, hắn thật sự không nghĩ đến vấn đề này, hắn chỉ cảm thấy, cửa chặn lại nhiều người như vậy, rất nhiều đều là người già. Trời băng giá tuyết rơi, nhìn có vẻ đáng thương, lúc này mới tìm Phương Chính nói.
Phương Chính nói: "Chỉ toàn thật, ngươi không cần vì chuyện này buồn rầu. Giống như vi sư nói, ai gây ra phiền phức, để người đó đi giải quyết, ngươi không cần thiết phải vì phiền phức của người khác mà quan tâm."
Hầu Tử gãi gãi đầu, nói: "Ta sợ mọi người nói sư phụ không tốt."
Phương Chính cười ha ha một tiếng nói: "Ta tốt xấu, tự có thế nhân cùng lịch sử đánh giá, trước mắt tốt xấu, đừng nói mấy người, coi như là thánh nhân, cũng chưa chắc phân rõ. Đi đi, ánh mắt của người khác không quan trọng như vậy, quan trọng chính là ở đây."
Phương Chính chỉ vào tim.
Hầu Tử bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay trước ngực nói: "Sư phụ, ta hiểu rồi, ta đi đây."
Cùng lúc đó, cửa chính Nhất Chỉ chùa, một đám người ngăn ở đó, bất quá ở giữa có một lối đi nhỏ, đó là để cho khách dâng hương hành hương.
"Sư phụ, cái thằng nhãi Hầu Tử vào lâu như vậy rồi, sao còn chưa ra? Chúng ta đều tới hai ngày rồi, đừng nói là một ngụm trà Hàn Trúc, đến nước nóng cũng không được uống." Người nam tử lúc trước xem quảng cáo, ngồi xổm một hồi, lại đứng lên, đập mạnh chân vì lạnh cứng, phàn nàn: "Sư phụ, nếu không, chúng ta dứt khoát. . ."
Lão nhân cũng rất lạnh, ôm một cái bình giữ nhiệt, nghe được người trẻ tuổi nói như vậy, mặt trầm xuống, cắt ngang đối phương nói: "Cầu người ta đồ vật, có gì mà chắc chắn, tìm kiếm cái gì? Nhiều người như vậy đều đang đợi, có mỗi mình ngươi là nóng ruột sao?"
Nam tử khổ sở nói: "Nhưng mà. . . Cái này phải đợi đến khi nào a? Hơn nữa, chỉ có một chút như vậy, cho dù chia đều, cũng chia được mấy ngụm đâu."
Lão nhân nói: "Được là duyên phận, không được là duyên phận chưa tới, gấp cái gì mà gấp? Dạy ngươi quên rồi à?"
Nam tử thấy lão nhân có chút tức giận, lập tức im lặng, không dám lên tiếng nữa, xoa xoa tay, nhảy cà tưng cà tưng.
Hai người bên cạnh, có một nữ tử ngồi, nữ tử này mặc rất dày, phía trước còn có một cái chậu than nhỏ, phía sau đặt một cái túi than củi, hiển nhiên là đã chuẩn bị mà đến.
Nữ tử nghe thấy lời hai người nói, ha ha cười nói: "Ta cũng phục hai người các ngươi, cái trời lạnh như vậy mà lên núi, cũng không chuẩn bị chút đồ sưởi ấm."
Lão nhân cười khổ nói: "Vốn cho rằng tới là xin được ngay, không ngờ, ai. . ."
Nữ tử khẽ cười nói: "Các ngươi cũng chưa xem xong quảng cáo mà đã chạy đến đây rồi à?"
Lão nhân theo bản năng gật đầu.
Nữ tử chỉ những người đang xếp hàng phía sau, cười nói: "Đúng vậy, tới ngược lại rất sớm. Kết quả một hồi gió tây bắc thổi rét run xuống núi, chờ bọn họ chuẩn bị xong, đã xếp phía sau rồi. Các ngươi cũng thật thú vị, chưa xem xong quảng cáo đã vội vàng chạy đến đây. . ."
Lão nhân cười khổ nói: "Ta đâu nghĩ ra trà này lại quý giá như vậy, một năm mới sinh một hai cân. Cái này so với đại hồng bào còn quý hơn. . ."
Nữ tử cảm thán: "Đúng là quá quý giá, nếu không ai lại trời lạnh như thế ngồi xổm ở đây trông coi chứ. Ông họ gì?"
Lão nhân nói: "Tôi họ Đường. . ."
Lão nhân còn chưa dứt lời, đã nghe nơi xa truyền đến tiếng cười vui vẻ: "Ai da, lão Giả, ông cũng đến à?"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên phúc hậu mặt tươi cười đi đến, chào hỏi với một người đàn ông trung niên khác.
Người đàn ông trung niên còn lại có kiểu đầu Địa Trung Hải, cũng là đã chuẩn bị từ trước, bên cạnh có người mang theo lò than, trông khá thoải mái hơn.
Thấy người đàn ông trung niên phúc hậu đến, cũng đứng dậy nói: "Thì ra là ông chủ Tiền tới, ông chủ Tiền lúc nào cũng bận rộn, hôm nay sao rảnh chạy lên núi hóng gió thế?"
"Ha ha, không phải do Nhất Chỉ chùa này ồn ào sao. Làm cái gì không làm, nhất định làm trà, cái quảng cáo thì giăng đầy trời. Tôi tới xem thử, bọn họ rốt cuộc làm cái trò quỷ gì." Lúc ông chủ Tiền nói lời này, giọng điệu rõ ràng không tốt.
Người nữ tử ngồi cạnh lão nhân họ Đường vừa nhìn thấy ông chủ Tiền kia, lập tức nhíu mày, thấp giọng mắng: "Ra ngoài không xem ngày, lại đụng phải cái tên chó chết này!"
Lão nhân họ Đường ngạc nhiên nói: "Cô biết hắn à?"
Nữ tử gật đầu, sau đó tự giới thiệu: "Tôi tên là Tống Minh, ông nhà tôi thích lịch sử, anh trai cả tôi tên là Tống Nguyên, tôi đứng thứ hai, tên là Tống Minh."
Lão nhân họ Đường cười nói: "Vậy nếu cô có em trai, chẳng phải sẽ tên Tống Thanh sao?"
Tống Minh nhún vai nói: "Thực tế thì đúng là vậy."
Lão nhân họ Đường lập tức bật cười, người thanh niên vừa rồi cũng cười theo, đồng thời tự giới thiệu: "Tống Minh tỷ tốt, em là Đường Thần, đây là ông nội của em, Đường. . ."
Lão nhân họ Đường nói: "Đường Hồ Đồ."
Tống Minh ngạc nhiên nói: "Đường lão, tên của ông. . ."
Đường Hồ Đồ cười nói: "Nhân sinh khó được hồ đồ, hồ đồ tốt, nhẹ nhàng. Cho nên mới tên Đường Hồ Đồ cho nó tốt."
Tống Minh khẽ cười nói: "Mấy người già các ông, thật là. . ."
Đường Thần nói: "Tống tỷ, nói về ông chủ Tiền đi, sao cô mắng hắn vậy? Hai người có thù sao?"
Tống Minh lắc đầu nói: "Chưa đến mức đó, chỉ là không ưa cách làm người của hắn thôi."
Đường Thần nói: "Cô giảng cho em nghe được không?"
Tống Minh nói: "Đường lão có biết trà Trung Quốc bị loại khỏi thị trường cao cấp ở châu Âu như thế nào không?"
Đường lão khẽ gật đầu, Đường Thần lại có chút mơ hồ hỏi: "Vì sao ạ? Tống tỷ nói thử xem."
Tống Minh cười nói: "Được, tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận