Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 475: Mẹ nó

"Mẹ nó, cái pháp sư kia ngươi cũng biết chơi bài gì à?" Người nam hỏi.
Bàn đánh bài có tổng cộng bốn người, một người nhường chỗ cho Phương Chính, còn lại ba người gồm hai nam một nữ. Người nói chuyện mặc áo sơ mi đen, tóc ngắn, trông khá là tinh nhanh. Đối diện là một người tóc khá dài nhưng được chải chuốt gọn gàng, đeo kính, trông có vẻ nhã nhặn, tri thức. Người nữ cũng tóc ngắn, mặc áo thun đỏ, quần jean đã bạc màu.
Phương Chính nhìn lướt qua mấy người rồi mỉm cười nói: "Bần tăng chỉ biết đánh đâm kim hoa."
Phụt!
Không thể nhịn được, Từ Dần nghe Phương Chính nói mà phun hết nước ra tường. Không biết đánh bài? Còn chỉ TM biết đâm kim hoa? Gia hỏa này rốt cuộc là không biết hay quá giỏi đây? Nhà ai không chơi bài, lại chuyên đi học đâm kim hoa? Người không ham mê cờ bạc thì ai mà đụng vào cái thứ này?
Người nam mặc áo sơ mi đen cũng ngây người, đâm kim hoa? Cái này mẹ nó... có chút ghê đấy!
Nhưng Từ Dần chen vào, nói: "Pháp sư muốn chơi gì thì cứ chơi cái đó, đâm kim hoa thì đâm kim hoa, đừng chơi lớn quá, chúng ta đều là người có lý tưởng, tuyệt đối không thể lấy cờ bạc."
Người nam mặc áo sơ mi đen liên tục gật đầu nói: "Đúng, chúng ta cũng không thể cờ bạc. Pháp sư, ngài xem, chúng ta chơi một đồng một ván nhé? Mỗi ván nhiều nhất không quá mười đồng. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối chơi với ngài hết mình!"
Phương Chính không quan trọng gật đầu, thầm nghĩ: "Đừng nói mười đồng, một đồng ta cũng muốn thắng đến lúc các ngươi phải cởi quần cộc ra!"
Thế là mấy người bắt đầu...
Từ Dần không nghĩ nhiều, nhìn qua một chút rồi lén vào một căn phòng khác.
"Sao, soái ca đến rồi à?" Trong phòng, một người nữ hỏi.
Từ Dần gật đầu nói: "Đến rồi, lãnh đạo, cô mau ra xem hắn đi."
"Từ từ đã, thật là một hòa thượng à?" Người nữ ngẩng đầu, mặt tròn, dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, tóc không dài, ăn mặc cũng chỉnh tề. Tay nàng đang cầm một quyển tạp chí du lịch thế giới.
"Thật là một hòa thượng, trắng trẻo sạch sẽ. Khi ở trên xe tôi đã thấy trong túi của hắn có tiền, một xấp tiền mặt đỏ... Hơn nữa nghe Lưu Đại Thành nói, chùa của hắn rất nhanh sẽ được cấp tiền xuống nữa. Tôi cảm thấy, hòa thượng càng dễ tạo lòng tin hơn, nếu hắn chịu làm, về sau lôi kéo người cũng dễ." Từ Dần nói.
Lãnh đạo gật đầu: "Không tệ, Từ khiêng gia, anh có làm được hắn không?"
"Không thành vấn đề, bất quá cần phải mượn sức của trần lãnh đạo, cô xem..." Từ Dần hỏi.
"Lão Trần à... Được, tôi sẽ nói với lão, nếu bên anh thực sự không xong, tôi sẽ để lão Trần tới. Đi, anh mau đi đi, nên làm thế nào thì làm thế đó, nhớ kỹ, phải để lại ấn tượng tốt cho hắn. Mau chóng nắm bắt được chứng minh thư, điện thoại của hắn." Lãnh đạo nói.
Từ Dần gật đầu tỏ ý hiểu, đi ra, nhìn Phương Chính, thấy người nam mặc áo sơ mi đen đang mặt mày khổ sở nói: "Pháp sư, ván này ngài thắng."
Phương Chính cười nói: "A Di Đà Phật, đều là các vị thí chủ nhường bần tăng, bần tăng kỳ thật không biết chơi."
Phương Chính không hề nói dối, hắn căn bản không dùng thần thông, vốn định thăm dò xem thế nào, kết quả phát hiện mấy người này đơn giản là cố tình thua, không ngừng nhường, Phương Chính đánh kiểu gì cũng thắng. Mặc dù chỉ thắng nhỏ, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ... Nhưng Phương Chính cũng hiểu, đây có lẽ là một thủ đoạn. Xem ra những người này cũng chỉ đến thế, tiếp theo phải dùng đến thủ đoạn của mình mới được.
Lời vừa dứt, một người nam khác đến, bưng một bát nước đưa cho Phương Chính, nói: "Pháp sư, trời nóng, uống chút nước đi."
"Tạ ơn thí chủ, thí chủ vất vả rồi." Phương Chính nói.
"Đừng khách khí, mọi người đều là người một nhà mà, về sau đều ở chung một chỗ, chiếu cố nhau là điều nên làm." Phương Chính ngơ ngác, thế nào mà đã thành người một nhà rồi? Còn về sau? Hắn đến đây là du lịch, đi chơi, đâu phải đến làm việc. Nhưng Phương Chính không hỏi nhiều, cố ý giả vờ không nghe ra, tiếp tục chơi bài.
Kết quả chơi chưa được hai ván, một người nữ chạy đến, cầm một cái quạt giấy cứng quạt cho Phương Chính.
Phương Chính cảm nhận được làn gió mát lạnh, trong lòng dễ chịu vô cùng! Giờ hắn đã hiểu vì sao có người vào đây rồi lại không thể nào dứt ra, mấy người này phục vụ quá tốt! Đến đây, liền thành thổ hoàng đế, tuy rằng thổ hoàng đế này chắc chắn không được lâu, nhưng lại dễ rút ngắn khoảng cách giữa người với người, xích lại gần nhau, liền dễ nói chuyện, dễ dụ dỗ.
Đến bây giờ Phương Chính đã xác định, đây chính là cái ổ buôn bán đa cấp! Phương Chính không thể ngờ được những nội dung mình từng xem trên tin tức, sẽ bước vào cuộc sống của mình. Bán hàng đa cấp nguy hiểm như thế nào? Phương Chính hiểu rất rõ, cho nên lần này hắn muốn nhìn kỹ xem đám người này là như thế nào, thuận tiện chơi đùa một chút...
An tâm hưởng thụ sự chăm sóc của người khác, Phương Chính tiếp tục đánh bài.
Từ Dần ra khỏi thôn, lên xe rời đi. Trong xe còn có Lưu Đại Thành. Lưu Đại Thành mặc áo sơ mi trắng, quần tây, đôi giày da lớn, trông cũng rất tinh nhanh, chỉ là trên mặt vẫn lộ rõ vẻ chán nản.
"Sao rồi?" Từ Dần vừa lên xe, Lưu Đại Thành đã ân cần hỏi.
"Người đến rồi, chưa trả tiền và nộp thẻ. Cứ để hắn ở trong đó một ngày đã, ngày mai sẽ nói chuyện giảng bài cho hắn. Mà này, thằng bạn học của cậu giàu thế à? Trong túi hắn tớ thấy cả một xấp tiền, sao còn cần cậu phải đi vay mượn khắp nơi để mua vé xe cho hắn?" Từ Dần hỏi.
Lưu Đại Thành ngạc nhiên, sau đó mắng: "Mẹ kiếp, thằng cháu ba kia lại dám lừa ông! Mẹ nó, ông lừa người lâu như vậy rồi, lại bị nó lừa lại... Đúng là chó má!"
"Thôi được rồi, hắn cũng bị cậu lừa đến đây rồi, chút tiền đó đáng gì. Hôm nay cậu đến bên Trần lão đợi một ngày đi, ngày mai chúng ta làm cho xong xuôi, lấy tiền, nghe khóa rồi cậu lại đến. Giờ cậu đi đi, gặp nhau cũng phiền." Từ Dần nói.
"Được, người này cứ giao cho khiêng gia, nếu thành, tôi mời anh ăn cơm." Lưu Đại Thành cười nói.
"Cố gắng lên nha, cậu giới thiệu được hai người rồi, lần này nếu thành thì cậu cũng sẽ được thăng cấp. Nếu lên được cấp cao hơn thì hắc hắc... Thế là hết khổ rồi." Từ Dần nói.
Lưu Đại Thành liên tục gật đầu, dường như đã thấy được giây phút thành công, trong mắt ngoại trừ tham lam chỉ còn lại mộng ảo.
Từ Dần ra ngoài đi một vòng, mua một vài thứ, tiếp xúc với vài người, tiện thể để ý xem quanh đó có động tĩnh gì, xem có ai đang điều tra không. Buổi trưa, hắn mới quay lại khu nhà thuê. Vừa vào đến nơi, hắn đã thấy một đám người mặt mày ủ rũ ngồi đó, ai nấy trông như muốn khóc! Tất cả đều đang nhìn Phương Chính. Còn Phương Chính thì bình chân như vại ngồi ở đó, tay cầm một nắm tiền lớn, dày cộp, toàn một trăm, mười đồng, một đồng, đếm đến quên cả trời đất.
Từ Dần hơi ngơ, theo phản xạ hỏi: "Mọi người đang làm gì đấy? Sao không chơi bài?"
Lời này vừa thốt ra, lập tức đổi lại một loạt ánh mắt oán trách và khinh bỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận