Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1121: Không thể ăn

Chương 1121: Không thể ăn Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phương Chính, phảng phất như thể sắp bắt lấy bọn họ ném vào nồi nấu, Độc Lang lập tức kêu lên: "Sư phụ, con ra ngoài tuần tra núi."
Hầu Tử vội nói: "Sư phụ, con đi giúp trông coi chùa chiền."
Con sóc thấy mọi người đều đi, một mình đối diện với Phương Chính mắt đỏ rực, đầu óc nhỏ của nó nhanh chóng xoay chuyển, cố nghĩ ra lý do rời đi nào đó cho hay, kết quả càng cuống lại càng không nghĩ ra, cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Sư phụ, con muốn đi vệ sinh..."
Phương Chính nhìn dáng vẻ mấy tên này, lập tức bật cười. Hắn muốn ăn chỉ là dưa muối khơi dậy bản năng dục vọng mà thôi, đây là bản năng khát vọng của một người, của một sinh vật đối với sự vật. Nhưng người sở dĩ là người, là vì con người có khả năng tự kiểm soát. Mà tăng nhân sở dĩ là tăng nhân, là vì bọn họ có năng lực tự kiểm soát mạnh mẽ hơn người thường. Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, còn tu hành cái gì chứ?
Bất quá nhìn cái cục thịt tròn vo này, Phương Chính trong mắt lóe lên tia cười xấu xa, hắc hắc nói: "Tịnh Khoan à, đi vệ sinh thì cứ bên kia mà đi. Đi xong thì con qua đây, chúng ta sư đồ hai người vào bếp thảo luận xem làm đồ ăn thế nào."
Con sóc nghe vậy, trong lòng run lên, làm đồ ăn? Chẳng phải muốn làm ta sao? Nó ủy khuất nhìn Phương Chính nói: "Sư phụ, con chỉ biết ăn thôi, không biết làm. Hơn nữa, sư phụ xem, mùa đông qua được một nửa rồi, thịt của con đã rớt mất một nửa, gầy chỉ còn xương thôi."
Vừa nói, con sóc vừa cố gắng nắm vuốt người mình, kết quả bóp bụng? Đều là thịt! Bóp cánh tay? Đều là thịt! Bóp mông? Đều là thịt!
Sờ qua sờ lại dường như chỗ nào cũng là thịt! Nhìn ánh mắt gian xảo trước mặt ngày càng sáng, càng lúc càng tệ, con sóc thật gấp! Một trận sờ soạng loạn xạ, bỗng mò được vật gì cứng rắn, cơ hồ phản xạ có điều kiện kêu lên "Sư phụ, sư phụ xem, con gầy trơ cả xương đây này!"
Phương Chính nhìn con sóc kia trưng ra đôi mắt rõ ràng, triệt để bó tay rồi... Đúng là thua cái con vật nhỏ này nghĩ ra được. Vội vàng đá một cái vào cái mông tròn của nó rồi nói: "Đi nhanh lên đi ngươi..."
Con sóc nghe xong như gặp đại xá, nhanh chân bỏ chạy.
Phương Chính đùa một hồi với con sóc, rồi đặt dưa muối lên bếp lò, suy nghĩ một hồi sau thì đi ra cửa sau. Phương Chính cũng không đi đường lớn, giữa ban ngày, trên đường núi toàn là khách hành hương, nếu hắn ra ngoài, hoặc phải dùng thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương, hoặc là sẽ bị hỏi han suốt dọc đường, nếu như gặp phải nữ lưu manh thì không chừng cái mông cũng khó mà giữ được.
Hắn đúng là "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng"...
Tìm được Độc Lang, để Độc Lang xuống núi nhờ người ta hóa chút bột khoai tây.
Độc Lang nghe vậy thì nghĩ ngay là sắp được ăn rồi! Thế là nhanh chân chạy xuống núi, tốc độ nhanh như gió lốc...
Phương Chính nhìn bóng lưng của gia hỏa này, chậc chậc ngạc nhiên nói: "Thì ra trong tiểu thuyết những con sói gió lốc, đều là do thèm ăn ép ra cả..."
Không lâu sau, Độc Lang quay trở lại. Phương Chính xem xét liền giật mình, không biết là nhà ai mà có tài vậy, sợ Phương Chính không đủ ăn hay sao mà lại để Độc Lang ngậm cả một bịch bột khoai tây tê rần mang về.
Cũng may Độc Lang sức lớn, thân thể cao lớn, nếu không với cái kiểu bê đồ vụng về của tên ngốc này thì đã làm vỡ bột khoai tây từ lâu rồi.
Nhìn vào bên trong, chỉ có một ít bột khoai tây vụn nát, Phương Chính khẽ thở phào.
Lấy ra một nắm bột khoai tây lớn, có sợi dài có sợi ngắn, sau đó cho vào chậu lớn ngâm bằng nước sạch Vô Căn.
Tiếp đó, Phương Chính nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Độc Lang thấy Phương Chính không nấu ăn, mà lại đem bột khoai tây đi ngâm, một mặt không hiểu, đuổi theo hỏi: "Sư phụ? Không nấu sao?"
"Tạm thời chưa nấu, ngâm một chút." Phương Chính vừa đi ra ngoài vừa nói: "Bột khoai tây này rất dẻo, không ngâm thì khó nấu lắm."
"Vậy sao không dùng bột khác đi? Phiền phức như vậy, làm gì phải dùng nó." Độc Lang hỏi.
Phương Chính cười nói: "Chính vì nó dẻo, cho nên khi luộc lên cực kỳ dẻo dai, không dễ đứt, ăn vào trơn tuột, mềm mại vô cùng, cảm giác cực kỳ tuyệt."
"Thì ra là vậy... Sư phụ, vậy miến có vị gì? Chua? Hay ngọt?" Độc Lang càng thêm tò mò, khóe miệng bắt đầu rỉ nước miếng, rõ ràng là gia hỏa này đang thèm thuồng.
Phương Chính cười nói: "Miến này không có vị gì đâu, bản thân nó rất nhạt, gần như không vị."
"Vậy thì có gì ngon..." Độc Lang một mặt thất vọng lắc đầu, cụp đuôi xuống.
Lúc này Hầu Tử gọi hắn qua hỗ trợ, Độc Lang cũng không hỏi, lập tức chạy theo.
Phương Chính thấy vậy, mỉm cười, không nói gì.
Bột khoai tây ngâm hơn một tiếng, Phương Chính nhéo thử thì thấy, miến màu trắng đã mềm ra, sờ vào trơn mượt, rất thoải mái.
Lúc này Phương Chính mới bắt đầu nổi lửa nấu cơm, các đệ tử đều đang bận rộn, hắn thân là sư phụ thì không tiện ra mặt, dứt khoát cứ ở hậu phương làm tốt công tác hậu cần.
Nấu sôi cơm, tráng nồi sạch sẽ, cho dầu vào đun nóng, thêm chút gia vị xào thơm, sau đó Phương Chính đổ dưa muối đã thái sợi vào dầu nóng, chỉ nghe tiếng xèo xèo vang lên, Phương Chính nhanh tay đảo đều dưa muối, rất nhanh dưa muối dính dầu trở nên vàng ươm, càng thêm đẹp mắt! Thậm chí còn bắt đầu phản quang!
Mùi thơm của dưa muối bị gia vị kích thích hoàn toàn, dầu nóng sắp vỡ ra, hương thơm lan tỏa khắp nơi!
Bất quá gió đông bắc thổi qua, cơ bản hương thơm vừa mới bay ra khỏi cửa đã bị thổi tan, cũng không bay đi được bao xa.
Đợi dưa muối đã xào gần xong, Phương Chính đổ miến đã ngâm mềm vào, tiếp tục đảo đều, cuối cùng cho một ít nước, đậy nắp nồi lại.
...
Cùng lúc đó, trước sân chùa.
"Đại sư huynh, sư phụ ở hậu viện làm gì vậy? Vừa nãy huynh khiêng về là cái gì vậy?" Con sóc nhảy lên đầu Độc Lang, tò mò hỏi.
Độc Lang lắc lắc đầu nói: "Sư phụ bảo là bột khoai tây, một loại miến. Chắc tối nay sẽ nấu cái đó thôi..."
"Ờ, bột khoai tây là bột gì? Có ngon không?" Cá muối cũng tò mò, lại gần hỏi.
Bên trên, Hồng Hài Nhi cũng lắng tai nghe...
Độc Lang nói: "Sư phụ bảo không có vị gì, chỉ là mềm trơn thôi, chắc không ăn được."
"Không ăn được à... Thế thì tốt..." Cá muối lẩm bẩm một tiếng rồi hài lòng bỏ đi.
Hồng Hài Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người này nhất định là ăn không được bữa tối, nghe cơm tối không ăn được, trong lòng khó được có chút an ủi. Đắc ý bỏ đi làm việc.
Màn đêm buông xuống, tiếng chuông trống qua đi, Nhất Chỉ Tự cũng bắt đầu đóng cửa, khách hành hương nhao nhao rời đi.
Cá muối cùng Hồng Hài Nhi ngồi ở cửa chính, nhìn trăng sáng dần lên cao, sao trời lấp lánh, không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ cái gì.
"Xem ra cơm nước ở hậu viện chắc không ra gì rồi... Không nghe thấy động tĩnh gì cả." Cá muối nói.
Hồng Hài Nhi gật gật đầu, sờ sờ bụng đang kêu ùng ục rồi nói: "Chắc không ra gì đâu... Đại sư huynh chẳng phải đã nói sao, miến không có vị, không ăn được."
"Ừ đúng đúng đúng... Hả? Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?" Cá muối đột nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận