Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 14: Thơm quá a

"Thư ký Đàm, cái này... ta... lúc ấy ta đến đây, nơi này... ai da, nói không rõ." Dương Bình nhìn ngôi chùa mới toanh trước mắt, hắn cũng biết, bây giờ nói gì cũng vô ích, sự thật hiển nhiên quá rõ ràng.
Vương Hữu Quý nói: "Chú Đàm, chú đừng trách Dương Bình. Cháu đoán thằng nhóc này trước kia lười biếng, chắc chắn không có lên núi, chỉ nhờ người xuống lấy công văn của chính phủ rồi về nộp thôi. Chưa kể chuyện nó nói dối, cháu nhớ năm trước cháu đến miếu Nhất Chỉ này, nơi này rách nát lắm. Cả năm qua, cũng chẳng thấy ai vận gạch ngói lên núi sửa chùa, sao chùa lại đổi mới thế này?"
Đàm Cử Quốc nhíu mày, lắc đầu nói: "Không biết, đi hỏi thử xem."
Vương Hữu Quý và Dương Bình không có ý kiến, cùng nhau đi theo.
Trên đường, Vương Hữu Quý nói: "Chú Đàm, hòa thượng Nhất Chỉ đã không còn ở đây, giờ miếu Nhất Chỉ chắc chỉ còn lại tiểu hòa thượng Phương Chính thôi đúng không? Cháu nhớ hồi đó nó vẫn còn học ở trường tiểu học trong thôn, sau này chính chú đưa nó lên học trung học với cao trung đúng không?"
Đàm Cử Quốc thoáng chút hồi tưởng trong mắt, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc trước thằng bé tí teo, giờ đã lớn thế này, ha ha. Thời gian trôi nhanh thật..."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới trước cổng miếu Nhất Chỉ, ngẩng đầu nhìn tấm biển vàng, cả ba người theo bản năng kính trọng, mọi tâm tư bực dọc đều biến mất, trong lòng chỉ còn sự bình tĩnh, cùng cảm nhận một cỗ không khí trang nghiêm, khiến ba người không tự chủ nhỏ giọng xuống.
Ở miền Bắc, nhất là nông thôn, thôn xóm vắng vẻ, người trong thôn để nói chuyện cho tiện, từ nhỏ đã quen dùng tiếng lớn, nên giọng ai nấy đều khá to. Lâu dần thành quen, không sửa được.
Nhưng giờ phút này, cả ba người bất giác nhỏ giọng xuống, khi kịp phản ứng thì thật kinh ngạc.
Lúc này, cửa miếu Nhất Chỉ đã mở, ba người tự nhiên bước vào trong miếu, vừa vào cửa đã thấy cây bồ đề trong sân, nhìn cây đã c·hết mà lại sống, sau đó vào lúc sắp hết thu trời lạnh mà vẫn ra cành nảy mầm thành cây cổ thụ, ba người nhất thời cảm thấy như gặp ma.
"Chú Đàm, lần trước cháu tới, cây này gần khô hết rồi, c·hết hẳn, sao giờ lại nảy mầm? Cái này..." Dương Bình run rẩy nói.
"Nhìn cái bộ dạng kia của ngươi kìa! Đây là chùa miếu, không phải Quỷ Môn quan, có thì có Phật Tổ hiển linh, làm gì có yêu ma quỷ quái, ngươi sợ cái rắm gì!" Đàm Cử Quốc mắng.
Dương Bình lúc này mới hoàn hồn lại, cười khổ nói: "Cháu chỉ là thấy nó kỳ quái quá thôi."
"Kỳ quái cái gì, lần trước ngươi tới đã là chuyện mấy năm trước, có biến đổi thì có gì lạ?" Vương Hữu Quý hừ giọng.
Dương Bình mặt đắng ngắt, mặc kệ Vương Hữu Quý và Đàm Cử Quốc có tin hay không, chính hắn rõ nhất, vài hôm trước hắn đích thị đã tới! Và cũng nhìn thấy cảnh tượng như những gì hắn nói, gạch vỡ ngói nát, cây già c·hết héo. Mới có mấy ngày thôi, mà lại thay đổi thế này. Hắn thực sự thấy quá là q·u·á·i dị, có chút sợ hãi.
"A? Mùi gì thơm thế?" Đúng lúc này, Đàm Cử Quốc đột nhiên hít sâu hai cái, nói.
"Thơm quá! Tựa như mùi cơm, nhưng lại không giống! Còn thơm hơn cơm nhà mình nhiều... Chỉ ngửi thôi, bụng cháu đã kêu ọc ạch rồi." Vương Hữu Quý xoa xoa bụng nói.
"Hình như là từ hậu viện vọng ra, đi xem thử." Dương Bình ngửi mùi thơm, suy nghĩ lung tung trong lòng cũng tan biến, chỉ tay về phía cửa sau nhà.
"Đi, đi xem thử." Đàm Cử Quốc gật đầu, ba người lập tức nối đuôi nhau đi vào.
Về chuyện không gặp chủ nhà mà tự tiện vào nhà, bọn họ thật sự không để ý. Nông thôn miền Bắc là vậy, vào nhà ai, không trộm không cướp, đường hoàng mà vào thôi. Chỉ có điều bình thường sẽ không vào thẳng, mà sẽ gào lên hai tiếng, báo hiệu cho chủ nhà biết chúng tôi tới.
Thế nhưng, khi ba người vào tới hậu viện, mùi cơm càng nồng hơn, thơm lừng nức mũi, khiến người chảy nước miếng, theo bản năng liếm môi, nhẹ nhàng hé miệng, phảng phất như đang ăn vậy. Nếu không phải bụng kêu gào đòi ăn do mùi thơm dẫn dụ, chắc cả ba người còn tưởng là mình đã ăn rồi ấy chứ.
Trong góc bếp của Phương Chính, ba người vừa vào, đã thấy Phương Chính đang bận bịu trong bếp qua cửa sổ.
"Phương Chính! Phương Chính!" Dương Bình đi đầu gọi lên.
Lúc này, Phương Chính đang làm món rau dại ngâm xì dầu, chuẩn bị làm thức ăn ngay. Nghe thấy có người gọi mình ngoài cửa, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Kế toán Dương? Chú Vương, ông Đàm? Sao các vị lại tới đây?"
"Cái gì mà chúng tôi sao lại tới đây? Tiểu tử cậu trên núi gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao chúng tôi không tới xem thử được?" Vương Hữu Quý cười ha hả nói.
Phương Chính bước ra khỏi bếp, muốn kiếm hai cái ghế, kết quả chợt nhận ra, nhà mình hình như không có gì để ngồi.
Vương Hữu Quý cười mắng: "Thôi được rồi, đừng tìm. Ngôi miếu nhỏ của cậu, ta thấy chẳng có gì để tiếp đãi bọn ta, cũng đừng tìm ghế, toàn là người nhà cả, tụi ta không kiểu cách như người thành phố đâu. Ngồi đất cũng được."
Nói xong, Vương Hữu Quý ngồi phịch xuống đất, Đàm Cử Quốc cũng ngồi theo, Dương Bình tuy có chút không vui, nhưng vẫn là lau qua tảng đá rồi ngồi xuống.
Phương Chính thấy thế, cũng ngồi xuống đất theo, sờ sờ đầu trọc, biết rõ còn cố hỏi: "Động tĩnh lớn gì ạ?"
"Tiểu tử, cậu được đấy chứ? Một năm không lên núi, cậu lại biến cái miếu Nhất Chỉ này thành cái mới tinh luôn. Giỏi thật!" Vương Hữu Quý cười ha ha nói.
Phương Chính mím môi, không nói gì, mà quay sang nhìn Dương Bình.
Dương Bình bực tức nói: "Phương Chính, cậu nói với thôn trưởng với bí thư đi, có phải vài ngày trước tôi tới đây không, còn đưa tận tay công văn của chính phủ cho cậu?"
Phương Chính rất muốn nói dối, nhưng nói dối phạm giới, đành phải gật đầu: "Đúng thế."
Lời vừa nói ra, Vương Hữu Quý và Đàm Cử Quốc đều ngẩn người, vốn nghĩ Dương Bình lười biếng bịa chuyện không lên núi, hóa ra Dương Bình có lên núi, vậy lời anh ta nói... chẳng lẽ là thật? Hai người nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau.
Dương Bình lại nói: "Phương Chính, tôi hỏi cậu, mấy hôm trước, miếu của cậu có phải rất rách nát không?"
Phương Chính tiếp tục gật đầu: "Đúng thế."
Dương Bình lập tức ngẩng đầu, nhìn Vương Hữu Quý và Đàm Cử Quốc, phảng phất như đang nói: Nhìn đi! Tôi không có nói dối mà?
Vương Hữu Quý nhíu mày, nói: "Phương Chính, cậu nói rõ cho chú nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mấy hôm trước chỗ này còn rách nát, sao mấy ngày sau đã đổi mới rồi? Mấy hôm nay ta cũng đâu thấy đội t·h·i c·ô·ng nào lên đây đâu?"
Đàm Cử Quốc cũng nói: "Đúng vậy, Phương tiểu tử, vấn đề của cháu có chút khó hiểu."
Phương Chính nghĩ ngợi, chuyện này chắc chắn không thể giấu được, nhưng hắn cũng không thể đem hệ th·ố·n·g ra kể, nói như vậy chắc chắn sẽ có vô vàn phiền phức kéo đến. Nghĩ vậy, Phương Chính chợt trở nên nghiêm trang, rồi đứng dậy, chắp tay trước n·g·ự·c, làm lễ bái, cúi đầu về phía tây, tuyên một tiếng Phật hiệu: "A Di Đà Phật..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận