Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 121: Tranh đoạt

Trần Kim mặt đỏ bừng, không nói gì.
Ngộ Minh cười nói: "Trần Kim nói có mấy phần đạo lý, bất quá lúc này xuống núi lại có chút lãng phí. Ta cũng cảm thấy, mọi người đã đến, không bằng cứ đi Nhất Chỉ miếu thì tốt hơn."
Lời này vừa nói ra, Vương Hữu Quý, Dương Bình, Trần Kim đều ngây người, ba người đều nhìn có chút không hiểu, cái tên Ngộ Minh này trong hồ lô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ngộ Minh nói: "Vương thí chủ, Dương thí chủ không nên hiểu lầm, bần tăng chạy tới, chỉ là cảm thấy người già trẻ nhỏ quá nhiều, cố ý đến giúp một tay. Còn mọi người dâng hương ở đâu, thật ra cũng như nhau cả thôi. Chúng ta cúng chính là phật, chứ không phải là chùa miếu nào đó hay người nào đó, mặc kệ ở đâu, tâm thành thì linh."
Lời này nghe lọt tai Vương Hữu Quý và Dương Bình, bầu không khí lập tức không còn khó xử, mấy người một đường hướng lên núi, cũng bớt nóng ruột hơn nhiều.
Đồng thời, Ngộ Minh cũng truyền lời ra, các thôn dân vốn đã có hảo cảm với Ngộ Minh, dù sao đây là vị hòa thượng tiếp xúc nhiều nhất. Bây giờ nghe Ngộ Minh nói vậy, càng thấy Ngộ Minh không tầm thường, có ngộ tính, có phật tính.
Đám người một đường lên núi, Ngộ Minh trước sau đi tới đi lui, vừa giúp đỡ người già, vừa chăm sóc trẻ nhỏ, thấy Vương Hữu Quý cũng âm thầm gật đầu: "Cái tên Ngộ Minh này được đấy..."
Hoàn toàn không biết rằng, Ngộ Minh đi tới đi lui trong đám người, thể nào cũng sẽ nói thầm vài câu với các thôn dân.
"Vị thí chủ này, cũng đến tranh đoạt đầu hương sao?"
"Ta thân thể này còn tranh đoạt được cái gì chứ, tham gia cho náo nhiệt thôi."
"Khó nói đấy, đầu hương này là quan trọng nhất, nếu mà tranh được, sẽ có thể chuyển vận. Năm sau chắc chắn thuận buồm xuôi gió, con cháu phú quý bình an."
"Thật không?"
"Đương nhiên! Bần tăng là tăng nhân Hồng Nham tự, người xuất gia không lừa dối, há có thể lừa ngươi?"
"Vậy ta thực sự phải giành thử một chút... Biết đâu được."
"Vị nữ thí chủ này, ngươi cũng đến tranh đoạt đầu hương sao?"
"A? Đúng vậy! Nhưng mà có chút khó."
"Để trẻ con giành ấy, bế trẻ con lên cao một chút, lúc tranh đoạt, đưa về phía trước là đến ngay. Suỵt, đây là kinh nghiệm đốt đầu hương nhiều năm như vậy của Hồng Nham tự chúng ta, đừng nói cho người ngoài, đừng bảo là bần tăng nói cho ngươi."
Vương Hữu Quý thì kéo Đàm Cử Quốc nói chuyện gì đó, cũng không hề hay biết Ngộ Minh đang truyền bá tầm quan trọng của việc tranh đoạt đầu hương, cổ vũ mọi người nhất định phải tranh cướp.
Ngay lúc này...
"Cẩn thận! Ở đâu ra chó dữ vậy?!"
"Ngao ô!"
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Ngộ Minh tức giận, cùng tiếng sói ai oán.
Vương Hữu Quý và mọi người vội vàng chạy tới xem xét tình hình, chỉ thấy Ngộ Minh đang ôm một đứa bé, cách đó không xa con sói đang cúi đầu nhìn Ngộ Minh, trên người còn có một vết đất, hiển nhiên là bị Ngộ Minh dùng đất ném trúng.
Sói xác định là không quen biết Ngộ Minh, lập tức kêu lên.
Phương Chính vừa vặn nghe thấy, đáng tiếc không thèm để ý...
Vương Hữu Quý nhíu mày, kéo Ngộ Minh lại nói: "Đây là sói trên núi, không hung, mà lại rất hiền hòa."
Ngộ Minh ra vẻ ngỡ ngàng, bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là vậy, là bần tăng đường đột, mong chớ trách."
Người không biết không có tội, Ngộ Minh đã nói như vậy, Vương Hữu Quý còn có thể nói gì? Đành phải thôi vậy, dù sao Ngộ Minh cũng đã bảo vệ trẻ con.
Ngược lại Đàm Cử Quốc theo sau, sau khi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút thâm trầm, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mấy người vừa trì hoãn một chút, Phương Chính bên kia cũng đã niệm kinh xong, ra xem xét tình hình.
Thấy bên ngoài chùa mà lại có một đám người! Phương Chính cũng có chút mộng, đây là tình huống gì vậy? Như Lai phật tổ hiển linh, làm đến nhiều người như vậy, nửa đêm đến dọa hắn chơi sao?
Phương Chính nhìn kỹ, hóa ra toàn là thôn dân Sơn Hạ! Vương Hữu Quý một nhà, Đàm Cử Quốc một nhà, Dương Bình một nhà, Dương Hoa một nhà, Đàm Dũng, Đàm Minh, Tống Nhị cẩu và bọn người đều đến! Còn có trẻ con chạy lung tung, hiện trường một mảnh náo nhiệt. Chỉ là cái gã con lừa trọc trông hiền lành, ánh mắt lại chẳng hề hiền lành đi cạnh Vương Hữu Quý là ai vậy?
"Phỉ phỉ phỉ... toàn là đầu trọc, tương tiên Hà Thái vội... Trẻ con nói bậy, gió lớn thổi đi." Phương Chính vội vàng tự bổ sung trong lòng một câu.
Nhưng mà còn chưa đợi Phương Chính muốn nói gì, hỏi rõ tình hình, đã có người hô to một tiếng: "Xông lên! Tranh đầu nén nhang!"
Phương Chính thấy mấy trăm người lao tới, nếu không phải ai nấy đều hớn hở, Phương Chính suýt chút nữa đã tưởng mình gặp phải cướp bóc! Phương Chính không dám nói gì, liền nghiêng người né tránh, tránh bị giẫm chết...
Một đám người ùa vào chùa miếu, sau đó ai nấy cũng đều chen về phía phật đường.
Vương Hữu Quý thấy vậy, trong lòng kêu hỏng bét, Nhất Chỉ miếu không rộng rãi, mọi người chen lấn như vậy rất dễ xảy ra chuyện! Vương Hữu Quý kêu lên: "Dừng lại hết! Dừng lại! Còn chưa đến 0 giờ đâu, gấp cái gì mà gấp?"
Thôn trưởng nhảy ra ngoài, mọi người lúc này mới bớt ồn ào đi, bất quá hiện trường vẫn còn có chút lộn xộn, mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, loạn cả lên. Tuy vậy vẫn còn có người hô hào cướp...
Các thôn dân vẫn còn nhốn nháo, thấy Vương Hữu Quý gần như đã không áp chế nổi.
"A Di Đà Phật!" Đúng lúc này, một tiếng Phật hiệu đầy uy lực vang lên, âm thanh cực lớn, trong nháy mắt áp xuống tất cả những tiếng ồn đang ầm ĩ!
Tiếp đó Phương Chính vung tay lên, lực lượng bùng phát, đẩy đám người ra, đi tới cửa Phật đường! Hắn xem như đã hiểu rõ, mặc kệ những người này đến làm gì, nếu tiếp tục lộn xộn như này, sẽ xảy ra chuyện! Thế là sau một tiếng quát, ra tay ngăn cản!
Phương Chính đứng ở cửa Phật đường, một thân tăng y màu xanh nhạt dưới ánh trăng, hiện ra vô cùng nổi bật! Cái đầu trọc kia lại càng bóng loáng! Pháp tướng trang nghiêm, không giận mà uy!
Phương Chính trước đó có nhiều hành động, đã để các thôn dân công nhận thân phận phương trượng trụ trì của hắn, bây giờ Phương Chính ra mặt, mọi người lại an tĩnh hơn không ít.
Sau đó Đàm Cử Quốc cũng ra, đứng ở đó, uy nghiêm của lão bí thư chi bộ thôn lan tỏa, hiện trường triệt để bình tĩnh trở lại.
Phương Chính thấy vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Vương Hữu Quý: "Thí chủ, đây là chuyện gì vậy?" Phương Chính thực sự có chút mơ hồ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn thấy thôn dân gần Tết chạy lên núi! Mấy năm qua, trên núi chỉ có hai người Phương Chính và Nhất Chỉ thiền sư, tĩnh lặng biết bao.
"Phương Chính pháp sư, là như vầy. Không phải sắp đến Tết rồi sao, mọi người đều muốn thắp một nén hương đầu cầu phúc cho bản thân. Lúc đầu ở trong thôn đã nói rõ, lên núi xếp hàng, ai cũng không được làm loạn. Kết quả... Ai, lũ người bất tài này." Vương Hữu Quý cười mắng.
Phương Chính ngạc nhiên, thắp hương đầu? Nếu không nghe Vương Hữu Quý nói, Phương Chính suýt chút nữa quên béng chuyện này! Không chỉ có Nhất Chỉ miếu, rất nhiều chùa miếu đều có thuyết pháp về thắp hương đầu, nhất là những đại tự viện kia, vào sau Tết, vì một nén hương đầu mà người ta chen nhau sứt đầu mẻ trán, còn có người chuyên môn giành chỗ bán, kiếm lời.
Chỉ là Phương Chính không hề ngờ tới, Nhất Chỉ miếu vậy mà cũng có người tới tranh giành hương đầu, quá mới lạ! Đồng thời cũng có chút hưng phấn, cũng cảm thấy mãn nguyện! Nhất Chỉ miếu, cuối cùng cũng có chút dáng dấp của một ngôi chùa rồi!
Phương Chính nào biết, nếu như là bình thường, mọi người chắc chắn sẽ không tích cực như vậy. Nhưng mà, trước có Dương Hoa và những người khác cầu con, cầu một phát trúng một; sau có cháo mùng 8 tháng chạp trừ bệnh, tắm phật Minh Tâm; bây giờ mọi người đã thực sự tin phục Nhất Chỉ miếu rồi. Nên mới có cảnh tượng náo nhiệt hôm nay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận