Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 230: Công đức chuyển vận

Phương Chính cười nói: "Thí chủ trượng nghĩa cứu người, đoán chừng là muốn được biểu dương."
Vương Hữu Quý cười ha ha, hiển nhiên hắn cũng nghĩ như vậy. Lúc cứu người không nghĩ nhiều vậy, nhưng người cứu được rồi, sau đó có chỗ tốt, ai mà không cao hứng?
Vương Hữu Quý nhấn ga, chở Phương Chính cùng Hầu Tử đi.
Trên cầu, thôn dân thấy người được cứu, cũng nhẹ nhàng thở ra, ai về việc nấy. Trong đó, mấy người như Hồng Thiên Kiệt cùng Hồng Thiên Hỉ dựng xe đạp ở một bên, sau đó mấy người liền ngồi xổm ở đó nói chuyện phiếm, cãi cọ, hiển nhiên là đang trông xe cho anh em Hồng Thiên Kiệt, Hồng Thiên Hỉ.
Nhưng mà, trên xe cấp cứu.
"Y tá, tôi nói thật mà... Hắt xì... Thật đó! Thủy quỷ thật sự đưa chúng tôi lên." Hồng Thiên Kiệt hét lên, y tá chỉ cười ha ha, có quỷ mới tin hắn.
Hồng Thiên Hỉ nói: "Em trai tôi không có nói láo, lúc tôi lặn xuống nước có nhìn thấy hắn, một hòa thượng mặc đồ trắng, tiếc là nhìn không rõ thế nào."
Y tá cười nói: "Hai vị đại anh hùng cứu người, chúng ta có thể đừng kể mấy chuyện ma quái này không? Không vui chút nào."
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt trực tiếp bó tay, thời buổi này nói thật lại không ai tin.
Cô gái thì nằm trên giường, tiếp nhận thêm kiểm tra, cô lúc này cũng tỉnh lại, nói theo: "Thật có quỷ, hắn sờ chân ta, sợ thật."
Hồng Thiên Kiệt đảo mắt nói: "Đại tỷ, giữa trời rét ba bốn tháng, cô không có việc gì nhảy sông làm gì... A a... Hắt xì! A?"
Cô gái nói: "Còn sống ai muốn chết chứ..."
Nói xong, cô gái trở mình, không nói gì nữa.
Hồng Thiên Kiệt bĩu môi nói: "Vậy sao cô không gặp lại một lần rồi nhảy sông nữa?"
"Không nhảy." Cô gái nói.
"Nghĩ thông rồi là tốt." Hồng Thiên Kiệt nói.
Cô gái nói: "Trong sông có quỷ, ghê quá... Nhảy cũng không nhảy xuống cái sông này..."
Hồng Thiên Kiệt: "#..."
Đến bệnh viện, sau khi sự việc được lan truyền, người nhà cô gái tìm tới, kết quả khiến Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt vô cùng buồn bực là, cô gái nhảy sông tự tử, vậy mà chỉ vì chia tay bạn trai! Được người nhà khuyên can, cô gái cuối cùng đã nghĩ thông. Nhất là khi biết Hồng Thiên Kiệt và Hồng Thiên Hỉ suýt mất mạng vì cứu mình, cô càng sợ toát mồ hôi lạnh. Lúc muốn tìm hai người báo ơn thì hai người đã sớm xuất viện, chạy mất dạng.
Mà giờ phút này, Phương Chính cũng đang tự hỏi một vấn đề.
Phương Chính hỏi: "Hệ thống à, lần này bần tăng cứu được ba người, có phải lại có thể rút được một món lớn đúng không?"
"Có thể, bất quá ngươi xác định bây giờ rút thưởng à?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Chưa, chờ ta về tắm rửa thay quần áo, hảo hảo bái Phật, tăng khí vận lên mức cao nhất rồi tính. Đúng rồi, hỏi ngươi một vấn đề thực tế chút, ta cứu người làm việc tốt có công đức, còn có thể rút thưởng, lợi quá nhiều. Nhưng như hai anh hùng kia, bọn họ làm việc tốt, thì có chỗ tốt gì chứ? Lần này nếu không phải ta ra tay, bọn họ thì thảm rồi. Người không cứu được, còn muốn đánh cược mạng."
"Mỗi người đều có ba tai năm khó, bất cứ ai cứu người đều sẽ có công đức, người công đức lớn sẽ tự động tiêu trừ bớt một vài tai nạn. Cái này bình thường không nhìn ra... Nhưng nếu có người vì làm việc thiện mà bỏ mạng, công đức của hắn sẽ ban phúc cho người nhà, hậu thế. Đồng thời, khi vào Lục Đạo Luân Hồi, cũng sẽ được ưu tiên luân hồi thành người tốt, kiếp sau sống sung sướng hơn." Hệ thống nói.
Phương Chính gãi đầu nói: "Cái này toàn là hư? Tai họa sau này ai mà biết? Phúc cho người nhà càng không nhìn không sờ được, hơn nữa, nhìn trong tin tức, rất nhiều hậu duệ của liệt sĩ chưa chắc sống tốt hơn, thậm chí còn gặp nhiều tai nạn."
Hệ thống nói: "Ta nói là tác dụng của công đức, ngươi nói, vậy dính đến nhiều thứ, các mặt. Công đức sẽ bị nghiệp lực triệt tiêu, có lúc, ngươi cho là đúng chưa chắc đã là đúng, làm sẽ sinh nghiệp lực. Cái này người bình thường khó mà tránh, nhưng trong giá trị quan của người thường, điều đó không sai. Cho nên, Phật gọi hồng trần là địa ngục, là thùng nhuộm, sơ sẩy là dính nghiệp lực mà không biết."
Phương Chính nghe vậy, giật mình: "Ngươi... Tiêu chuẩn này của ngươi trái ngược với giá trị quan của mọi người, hình như cũng không đúng? Tu Phật tu tâm, cũng tu người, ngươi trực tiếp bắt người thành Phật... Chẳng phải là thiên hạ toàn kẻ ác?"
"Đương nhiên không phải, người tốt làm điều tốt thường có nhiều điều xấu. Công đức lớn hơn nghiệp lực là tất nhiên, dù là người trung dung cũng công tội bù nhau. Chỉ có kẻ ác mới một thân nghiệp lực, không vào luân hồi, chỉ nhập địa ngục." Hệ thống nói.
Phương Chính như chợt hiểu ra: "Có chút hiểu, nhưng, không có lợi ích thực tế gì à? Nếu không thì làm người tốt việc tốt, có phải quá lỗ vốn không?"
"Công đức nhiều, sẽ chuyển vận, ví dụ như vừa nãy hai người kia, có cơ hội ngươi nhìn kỹ bọn họ, sẽ hiểu rõ cái gì." Hệ thống nói đến đây, có chút dừng lại: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể giúp họ một tay."
"Ách? Giúp thế nào?" Phương Chính ngẩn người, hắn chỉ biết mình hay hố người, không ngờ còn có thể giúp người?
"Tự ngươi ngộ." Hệ thống nói xong liền biến mất.
Phương Chính hết nói, gã này đúng là không đáng tin. Trong lúc nói chuyện đã đến ngoài sơn môn Hồng Nham tự, Phương Chính xuống xe máy cùng Hầu Tử, Vương Hữu Quý thì đi thẳng tới thôn ủy hội thôn Hồng Nham.
Phương Chính không phải lần đầu tới Hồng Nham tự, nhưng phát hiện mỗi lần tới đây đều có biến hóa mới, càng ngày càng náo nhiệt.
"Phương Chính pháp sư!" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, Phương Chính nhìn lại, là tiểu hòa thượng Hoằng Tường, người mà hắn đã quen biết. Bây giờ, Hoằng Tường, đã bớt đi chút lanh lợi tinh nghịch của ngày xưa, nhưng trong mắt lại thêm chút trí tuệ thấu đáo, hiển nhiên sau khi nghĩ thông mọi chuyện lần trước, cả người đã ngày càng giống một tăng nhân.
Hoằng Tường sau sự kiện Nhất Vĩ Độ Giang lần trước đã hoàn toàn khai ngộ, vì vậy càng tôn kính Phương Chính vô cùng. Nghe nói Phương Chính sẽ đến tham gia pháp hội, hắn hầu như ngày nào cũng đến cổng đợi, nếu không phải tự mình bận việc, thì đã sớm chạy đến Nhất Chỉ tự đón người rồi.
Phương Chính trong lòng hắn như Phật sống, bây giờ thấy Phương Chính, tự nhiên vui vô cùng, vội vàng tiến lên chào.
"A Di Đà Phật, Hoằng Tường pháp sư, đã lâu không gặp." Phương Chính không hề tỏ vẻ cao ngạo, tuy hắn là chủ trì, địa vị cao hơn Hoằng Tường một tiểu sa di. Nhưng trong mắt Phương Chính, cả hai cũng chỉ khác nhau ở chỗ chùa chiền mà thôi, không có gì để mà kiêu căng.
"Phương Chính pháp sư, hắc hắc, đúng là lâu không gặp. Cái kia... Trụ trì đang đợi ngươi, bần tăng đưa ngươi qua." Hoằng Tường có chút lúng túng nói.
Phương Chính cũng không để ý, theo Hoằng Tường tiến vào Hồng Nham tự.
Qua đại môn, là một đại điện, trong điện thờ tượng Phật Di Lặc bụng lớn bằng vàng, cao lớn mà vẫn có nét vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn sang hai bên, là bốn tượng thần cao lớn, thân mặc khôi giáp, đầy vẻ uy nghiêm, dưới chân đạp lên tiểu quỷ, trong tay cầm bốn loại binh khí khác nhau, mỗi người đều uy phong lẫm liệt, Phương Chính biết đây là Tứ Đại Thiên Vương của Phật môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận