Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1222: Đại sư tới

Chương 1222: Đại sư tới Lúc này, Ngụy Thắng Lợi tranh thủ thời gian đỡ Ngụy Hiểu Lâm lên, chạy ra bên ngoài.
Bên kia, các chiến sĩ phòng cháy tới hỗ trợ, họ đỡ Ngụy Hiểu Lâm lên rồi nhanh chóng chạy, Ngụy Thắng Lợi theo sát phía sau.
Một đám người đang chạy thì Ngụy Thắng Lợi bỗng nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, quay đầu nhìn lại thì thấy chỗ đám lửa bùng lên, một cây đại thụ đổ chắn một lối vào hang, một con Đại Hắc hùng đang ở trong đó gào lên.
"Lão Hắc?" Ngụy Thắng Lợi kêu to một tiếng rồi chạy tới hỗ trợ, bất quá tiếng kêu của hắn đã bị tiếng gió rít cùng tiếng lửa át đi mất.
Các chiến sĩ phòng cháy thấy lửa đuổi theo sát, vừa lo chạy vừa kéo theo một nhân viên kiểm lâm khác, không để ý tới hướng đi của Ngụy Thắng Lợi, đợi đến lúc họ quay đầu lại thì không thấy Ngụy Thắng Lợi đâu!
"Ngụy Thắng Lợi đâu?" Đội trưởng hỏi.
"Mới vừa rồi còn đi phía sau mà, chớp mắt đã không thấy!" Một người nói.
"Chắc chắn có chuyện rồi, các cậu đi trước đi, tôi đi xem một chút." Đội trưởng hô hào rồi chạy ngược lại, các đội viên khác định đi theo nhưng bị đội trưởng cưỡng ép ra lệnh rời đi.
Ngụy Thắng Lợi chạy đến cửa hang, Lão Hắc đang cố gắng đẩy cây đại thụ, nhưng đại thụ quá nặng, căn bản không thể di chuyển. "Lão Hắc, ngươi chờ một chút, ta tới giúp ngươi!" Ngụy Thắng Lợi biết, cái cây đại thụ này quá nặng, một người không thể nào nhấc nổi. Còn phía ngoài hang động thì đất đã đóng băng cứng, rắn chắc như thép, càng không thể nào đục khoét.
Ngụy Thắng Lợi nhìn hồi lâu cũng không biết phải làm gì.
Lão Hắc ở trong hang kêu gào, tiếng kêu rất sốt ruột.
"Ngụy Thắng Lợi, đi mau, lửa cháy đến rồi!" Lúc này đội trưởng đã tìm thấy Ngụy Thắng Lợi.
Ngụy Thắng Lợi nói: "Lão Hắc bị nhốt rồi, ta phải cứu nó."
Đội trưởng nhìn một lượt, trong hang còn có một con Hắc Hùng, nhìn khoảng cách núi lửa rồi cắn răng nói: "Ta giúp cậu, chúng ta hợp lực, chém cái cây này một lỗ, nó sẽ ra được."
Ngụy Thắng Lợi nghe xong mắt sáng lên, nói: "Được, cùng nhau làm!"
Hai người vung búa lên, bắt đầu điên cuồng chặt, rất nhanh đã chém được một lỗ.
Đại Hắc hùng từ trong ép ra ngoài, cảm kích cọ người vào Ngụy Thắng Lợi.
Lúc này một luồng nóng bỏng ập tới, Ngụy Thắng Lợi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên ngọn cây một biển lửa đang bao trùm! Đám lửa, đang cháy tới đây!
"Chạy mau!" Ngụy Thắng Lợi hét lớn.
Hắn cùng đội trưởng, và Đại Hắc hùng ba chân bốn cẳng chạy, nhưng lúc này làm sao con người có thể chạy nhanh bằng lửa? Trên đầu là biển lửa bao trùm, cành cây bị thiêu đốt không ngừng rơi xuống, dưới nhiệt độ cao, hai người nhanh chóng mất nước.
Ngụy Thắng Lợi đã dùng nước ấm cho Ngụy Hiểu Lâm rồi, đội trưởng muốn đưa ấm nước cho Ngụy Thắng Lợi, nhưng Ngụy Thắng Lợi nhất quyết không chịu. Cuối cùng hai người chia đều, nhưng vẫn là không đủ.
Dần dần hai người bước chân chậm lại, đội trưởng nhìn thấy Ngụy Thắng Lợi đang lờ mờ, bèn lấy trong ngực ra một cái ấm nước nhỏ, rót cho Ngụy Thắng Lợi một ngụm lớn. Sau đó đưa Ngụy Thắng Lợi lên lưng gấu, gấu nhìn đội trưởng, đội trưởng khua tay nói: "Chạy mau! Hắn có sống được hay không là nhờ vào ngươi đó! Chạy mau!"
Đại Hắc hùng phảng phất hiểu được, xoay người bỏ chạy.
Không còn vướng bận con người, Hắc Hùng dốc toàn lực chạy nhanh hơn người nhiều.
Đội trưởng chạy được một đoạn, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, nhìn lên đám lửa trên bầu trời, thầm nghĩ: "Xong rồi… đám lửa sắp không khống chế nổi nữa rồi, mọi thứ hết rồi. Thật không cam tâm, mình không muốn chết."
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. . .
"Ai?" Đội trưởng cố gắng mở to mắt nhìn, nhưng chỉ thấy một bộ quần áo trắng xóa bay phần phật trong gió, cái gì cũng không thấy rõ, sau đó thì bất tỉnh.
"A Di Đà Phật, lửa lớn thật." Người vừa tới chính là Phương Chính, mới từ Vô Tướng Môn đi ra, Phương Chính cũng không ngờ rằng, vừa ra tới đã gặp phải một đám cháy lớn! Cảnh tượng này, hắn chưa từng thấy bao giờ! Sau đó, hắn liền nhìn thấy đội trưởng đang nằm trên mặt đất, Phương Chính xem xét hơi thở, chân mày hơi nhíu lại nói: "Mất nước, bị cảm nắng."
Nhưng Phương Chính trên người lại không mang theo nước, đành phải nâng đội trưởng lên, rồi chạy về hướng xa. Đồng thời, không ngừng vận dụng Phật pháp linh khí trong người kích thích huyệt vị trên người đội trưởng, tẩm bổ thân thể hắn, tránh cho chưa ra khỏi chỗ này đã tắt thở.
Vừa chạy Phương Chính vừa phát hiện, quần áo trên người mình có biến đổi, cuối cùng biến thành một bộ quần áo nhân viên cứu hỏa, hắn theo bản năng sờ lên mặt, thấy trên khóe miệng có thêm một nốt ruồi! Phương Chính vội vàng đỡ đội trưởng trong tay lên, thì thấy, trên khóe miệng của đối phương cũng có thêm một nốt ruồi.
Phương Chính sợ tới mức tranh thủ thời gian kiểm tra hơi thở của đội trưởng, vẫn còn hô hấp, không chết.
Phương Chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi hệ thống: "Hệ thống, chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhiệm vụ cứu người sống sao?"
Hệ thống đáp: "Chẳng lẽ ngươi chỉ có thể nhận nhiệm vụ cứu người chết sao?"
Phương Chính im lặng, hình như hệ thống chưa từng nói hắn chỉ có thể nhận nhiệm vụ cứu người chết.
Chỉ cần đối phương chưa chết thì mọi chuyện đều dễ nói, Phương Chính tốc độ rất nhanh, đã sớm lao ra đám cháy. Đồng thời Phương Chính cũng liều mạng vận chuyển thần thông trong đầu——Thần Cảnh Thông.
Kết quả, trong đầu hiện ra đủ loại thần thông, hoàn toàn vô dụng đối với tình hình trước mắt, xem tới lần thứ mười, Phương Chính nghĩ: "Nhất Chỉ lão cha phù hộ, cho con rút được cái gì có ích đi!"
Sau một khắc, trong đầu Phương Chính hiện lên bốn chữ lớn: "Hộ thể hoa sen!"
Hộ thể hoa sen: Thần thông dùng một lần duy nhất, sau khi dùng có thể che chở một người, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Tác dụng phụ: Thần thông không mất đi thì người được bảo hộ mãi mãi hôn mê bất tỉnh.
Phương Chính vừa định cười lớn ba tiếng thì đọc được tác dụng phụ của thần thông, Phương Chính thật muốn chửi mẹ. Đám cháy lớn như vậy, Phương Chính dù có lợi hại thì một mình cũng không thể xoay chuyển càn khôn, dập tắt được đám lửa lớn thế này? Huống hồ, mọi người trong thiên hạ đều đang theo dõi, nếu hắn chạy ra rồi dùng thần thông giải quyết ngay, vậy chẳng phải sẽ cướp đi công lao của những quan binh đang vì dập lửa mà suýt mất mạng hay sao?
Phương Chính không phải là người như vậy, cũng không làm cái loại chuyện vì mình làm náo động mà che đậy đi những chuyện anh hùng thật sự.
Hơn nữa, hiện giờ bề ngoài hắn chỉ là một lính cứu hỏa bình thường, nếu như hắn tung ra thần thông, thì cái thế giới này chắc chắn sẽ hoài nghi nhân sinh mất.
Phương Chính nghĩ tới chuyện gọi Hồng Hài Nhi tới, kết quả lại luống cuống, trong lúc tâm trạng rối bời nên quên không mang điện thoại.
Đến cả phật châu cũng rớt lại ở đầu giường, những thủ đoạn hiện giờ hắn có thể dùng thật sự không có bao nhiêu.
Nhìn đám cháy không ngừng lan rộng, trên đường đi hắn nhìn thấy cả xác chim sẻ chết, lòng Phương Chính cũng càng lúc càng nặng nề. Đám cháy này, nếu như không thể nhanh chóng dập tắt, thì hậu quả sẽ khó lường.
"Thôi, công lao này mình sẽ lấy ít thôi, phải nhanh chóng tìm cách liên hệ Tịnh Tâm và những người khác đến, nhanh chóng dập lửa mới là quan trọng." Phương Chính thầm nhủ, đồng thời cho đội trưởng một chiêu hộ thể hoa sen thần thông, sau đó tìm một nơi không có ai rồi giấu đội trưởng đi.
Còn Phương Chính thì tìm một hướng, mang theo rìu chạy xuống núi.
"Mượn điện thoại, gọi điện thoại cho chùa, chuyện này sẽ giải quyết!" Phương Chính nghĩ thầm.
Phương Chính vừa chạy thì thấy đối diện có mấy nhân viên cứu hỏa đang chạy về hướng này, Phương Chính không biết, nhưng dường như đối phương biết hắn, vừa thấy mặt đã hô: "Đội trưởng, anh về rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận