Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 67: Trên núi có sói

Tỉnh Nghiên bĩu môi nói: "Ta cũng không phải tùy tiện đoán, mà là thấy nhiều rồi. Dù sao thì người như vậy nhiều thêm một chút cũng tốt, có thể cho chúng ta cung cấp không ít tin tức, nếu không thế giới này chẳng phải quá nhạt nhẽo sao?"
"Thái lão sư, ta thấy Tỉnh Nghiên nói có lý. Ngươi nhìn ngôi chùa này xem, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, ai sẽ đến thắp hương bái Phật? Nếu không có đường phát tài, sao ngôi chùa này lại mới như vậy? Chùa hoang tàn ta cũng từng thấy, cái nào mà không rách nát như sắp đổ sụp ấy." Trần Tĩnh phụ họa lời Tỉnh Nghiên.
Thái Phương há hốc mồm, cũng không phản bác được, gật đầu nói: "Vậy vào xem thử một chút đi."
"Cũng phải, người chủ trì còn chưa tới, chúng ta vào đi dạo vòng vòng, làm quen chỗ này một chút, lát nữa chọn vị trí đẹp." Trần Tĩnh nói xong, liền ân cần mời Tỉnh Nghiên cùng đi.
Tỉnh Nghiên không từ chối, đi theo Trần Tĩnh nhanh chân hướng chùa miếu, mấy người quay phim đi phía sau thì mỗi người đều lắc đầu, đối với những tranh luận của mấy người, bọn họ chẳng để ý. Bọn họ chỉ cần có tư liệu tốt để quay là được.
Một nhóm sáu người rất nhanh đến trước cửa chùa.
Thái Phương ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Nhất Chỉ miếu, nói: "Không nói đến chữ trên mạng, chỉ riêng chữ Nhất Chỉ miếu trên bảng thôi, đã là chữ tốt. Rõ ràng chính trực, quang minh lẫm liệt."
"Thái lão sư ta không hiểu chữ, ta cũng mặc kệ chữ này ra sao. Chỉ xem kết quả tranh tài là được, nếu tiểu hòa thượng kia không có bản lĩnh, hắc... cái bảng hiệu này dù có là Nhan Chân Khanh viết đi chăng nữa, thì cũng làm gì được?" Tỉnh Nghiên nói.
Thái Phương lắc đầu, đối với phóng viên mới nổi xinh đẹp như Tỉnh Nghiên này cũng đành chịu, ai bảo người ta có chỗ dựa vững chắc, lại có chút tài cán thật, mấy lần vạch trần ra tin tức đều đi trước một bước. Giờ lại càng là người nổi tiếng ở Hắc Sơn thị.
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ, xin hỏi đến chùa ta có việc gì?" Đúng lúc này, một giọng nói điềm tĩnh vang lên bên cạnh mấy người.
Tỉnh Nghiên giật mình, ngoài miệng thì phê phán chùa miếu, nhưng thực tế cô cũng không phải không biết chữ. Nếu không biết, cũng đã không bị phái tới, vừa nãy cô cũng bị chữ trên tấm bảng thu hút. Không để ý lại có người đến gần cất tiếng, quả thực làm giật mình.
Bởi vì người ta nói, không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, làm việc khuất tất, thì vẫn cứ bất an trong lòng. Nhất là lại nói xấu sau lưng người ta, còn bị người ta nghe thấy...
Tỉnh Nghiên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị hòa thượng trắng trẻo đang đứng ở cửa, hòa thượng mặc toàn đồ trắng, đầu trọc bóng loáng, mười ngón tay thon dài, không có chút móng tay thừa, cả người cho người ta cảm giác sạch sẽ! Đây là một vị hòa thượng sạch sẽ khiến người ta vui vẻ!
Hòa thượng hơi ngẩng đầu, trên mặt mang nụ cười hiền hòa, khiến người ta như gặp gió xuân. Nụ cười này, không giống những lão tăng khác, hiền từ nhưng vẫn mang theo uy nghiêm, chỉ làm người ta cảm thấy vị hòa thượng này, rất ấm áp mà thôi...
"Thật là một vị hòa thượng xinh đẹp." Tỉnh Nghiên thầm nghĩ trong lòng, dùng từ xinh đẹp để hình dung nam giới thì không thích hợp lắm, nhưng đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tỉnh Nghiên. Bất quá Tỉnh Nghiên lập tức nhận ra, vị hòa thượng trước mắt chính là vị hòa thượng trong bức ảnh trên Microblogging của Ngô Trường Hỉ!
Xác định được mục tiêu, hảo cảm của Tỉnh Nghiên trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng, cô nghĩ: "Tên tiểu lừa đảo hòa thượng, khỏi phải nói, chỉ riêng cái tài diễn này thôi đã có thể đi nhận Oscar, suýt chút nữa lừa qua được Hỏa Nhãn Kim Tinh của cô nương này! Thư pháp là thứ cần tích lũy tháng ngày khổ luyện cộng thêm thiên tư và sự chỉ dạy của danh sư mới có thể thành, tiểu hòa thượng này mới từng này tuổi, có được bao nhiêu bản lĩnh chứ? Chữ trên ảnh, chắc chắn không phải do hắn viết! Vậy mà còn mang ra khoe khoang, đúng là thứ ngoài tô vàng nạm ngọc trong thối rữa đạo mạo giả tạo!"
Nghĩ đến đây, Tỉnh Nghiên định mở miệng.
Thái Phương đã nói: "Tiểu hòa thượng, chào ngươi, chúng tôi là phóng viên của Hắc Sơn thị, nghe nói ngươi muốn cùng nhà thư pháp nổi tiếng Hắc Sơn thị là Âu Dương Hoa Tai luận bàn thư pháp, nên cố ý đến xem tranh tài, tiện ghi hình và đưa tin."
Phương Chính nghe xong liền ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Hắc Sơn thị? Vậy là xa lắm... Các ngươi là phóng viên Hắc Sơn thị? Bần tăng cùng nhà thư pháp luận bàn thư pháp? Chuyện này... các ngươi có phải nhầm chỗ rồi không?" Phương Chính lục tìm hết ký ức, cũng không nhớ có chuyện mình hẹn so tài với ai cả! Người xuất gia không màng danh lợi, hắn cũng không thể đi xuống núi, ngay cả tiền bạc cũng không quan tâm, làm sao có thể đi bắt chuyện với người ta để thi đấu? Làm gì có chuyện đó?
Thái Phương ngạc nhiên nói: "Tiểu hòa thượng, chuyện này không phải trò đùa. Giới truyền thông đã xôn xao mấy ngày nay, Âu Dương Hoa Tai tiên sinh hẹn ngươi chính là hôm nay. Tính thời gian, Âu Dương Hoa Tai tiên sinh sắp đến rồi, mà còn có chủ tịch hiệp hội thư pháp Hắc Sơn thị và những người yêu thích thư pháp khác cùng đi..."
"Ta hiểu rồi, tiểu hòa thượng, ngươi đây là cố tình làm to chuyện lên, sợ rồi phải không?" Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên giọng điệu quái gở nói.
Phương Chính lắc đầu nói: "A Di Đà Phật, người xuất gia không dối trá, bần tăng thực sự không biết có trận đấu này."
"Không biết? Không biết ngươi nhờ Ngô Trường Hỉ chụp ảnh, tuyên truyền khắp nơi? Không biết, ngươi để Ngô Trường Hỉ chạy đến hiệp hội thư pháp Hắc Sơn thị làm ầm ĩ? Không biết, ngươi dám cá cược một trăm vạn? Tiểu hòa thượng, dám làm thì dám chịu, có vậy ngươi mới đáng mặt nam nhi. Nếu không thì, ngươi nên hoàn tục, đến Cố Cung tìm việc xem, có lẽ còn tuyển thái giám đấy." Tỉnh Nghiên nói.
Trần Tĩnh cũng hùa theo: "Thái giám cũng phải có đức hạnh mới được nhận chứ?"
Phương Chính nghe xong, trong lòng nổi giận, cô gái này dáng dấp thì xinh đẹp, sao nói năng lại khó nghe như vậy? Hắn chọc ai gây thù oán với ai chứ? Sao nàng cứ nhằm vào hắn như vậy? Huống chi, hắn thực sự không biết mà! Một bụng ấm ức, Phương Chính cũng nổi giận, trực tiếp niệm một tiếng phật hiệu nói: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ, nếu đến dâng hương cầu nguyện, mời vào trong. Nếu không có việc gì, bần tăng không tiếp."
Nói xong, Phương Chính quay người bỏ đi! Mặc kệ các ngươi là ai, bần tăng không tiếp chuyện!
"Đứng lại! Tiểu hòa thượng, thả câu rồi lại bỏ, chẳng phải là đánh rắm sao?" Tỉnh Nghiên tức giận nói.
Phương Chính nhíu mày, phất tay nói: "Bần tăng không hề nói gì, tại sao lại phải nhận? Thí chủ, Phật môn vốn là nơi thanh tịnh, chớ nên ồn ào lớn tiếng. Hơn nữa, trên núi có sói, cẩn thận một chút."
"Có sói? Ha ha... dọa ai hả? Bà cô đây có con vật nào chưa từng thấy chứ? Ta từng săn sư tử ở Châu Phi, từng đánh gấu ở Nga, một con sói tính là gì? Ngược lại là ngươi lục căn bất tịnh, xuất gia rồi vẫn muốn cầu danh lợi, dù có sói thì cũng là sắc lang như ngươi đấy thôi." Tỉnh Nghiên quát lên.
Phương Chính nghe xong, thôi xong rồi, gặp phải bà chằn rồi, không thể trêu vào, trốn thôi!
Phương Chính sải bước đi vào hậu viện, sau đó đá một cái vào người con Độc Lang đang nằm phơi nắng trên mặt đất nói: "Trụ trì các ngươi bị bắt nạt, ngươi làm hộ pháp Phật môn kiểu gì vậy? Nhanh lên mà làm việc! Không thì tối nay không có cơm ăn!"
Độc Lang nghe những lời phía trước, vẫn cứ lười biếng nằm sấp xuống. Nghe đến không có cơm ăn, mắt nó lập tức đỏ lên! Trời đất bao la, nó một con sói xuất gia là vì cái gì? Thứ nhất là sợ bị đánh, thứ hai là vì một miếng cơm thơm lừng a! Ai dám không cho nó ăn cơm? Sẽ liều mạng!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, đồng thời giọng nói của Tỉnh Nghiên vang lên: "Tiểu hòa thượng, ngươi bảo sói đâu? Sói đâu? Sao ta không thấy con nào vậy? Ngươi thả nó ra đây xem nào! Hừ hừ... toàn lời nói dối, nói năng bậy bạ lừa gạt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận