Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 742: Lại tới tên ăn mày?

Chương 742: Lại tới tên ăn mày? Nhưng mà đám người vốn đang xem náo nhiệt, thấy đối phương hành động mang theo chút bất mãn, nghe tên ăn mày nói vậy, lại nhìn đầu trọc cùng tăng y của Phương Chính, liền bừng tỉnh ngộ ra.
“Một người là tên ăn mày, đòi tiền. Một người là hòa thượng, đi khất thực. Cả hai đều là đòi tiền, không ngờ cuối cùng tên ăn mày lại thua hòa thượng, vẫn là hòa thượng thoải mái hơn…”
“Chậc chậc, tên ăn mày này thật thành kính a, đến mức này rồi mà còn cho hòa thượng nhiều tiền như vậy.”
“Tên ăn mày này đúng là nhiều tiền mà còn ngốc nghếch à?”
Nghe những lời này, tên ăn mày muốn khóc, tức giận trừng mắt nhìn Phương Chính, dường như đang nói: “Ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Phương Chính liếc nhìn tên ăn mày, tuệ nhãn vừa mở, ánh mắt sâu thẳm lóe lên một tia lạnh lẽo, người này vậy mà mang một thân nghiệp lực! Sát khí quấn thân, như là ác quỷ! Quan trọng nhất là, Phương Chính phát hiện, nghiệp lực của người này lại là hình người! Nghiệp lực giống như tầng sương mù đen, bao quanh người và liên tục lưu chuyển. Do vậy, mặc kệ người này mặc quần áo gì, nghiệp lực vừa xuất hiện liền như bị lột sạch quần áo, cả cơ thể không còn gì che chắn. Phương Chính liếc qua, ôi chao, tên này vậy mà còn có ẩn tình!
Thế là Phương Chính khẽ mỉm cười nói: “A Di Đà Phật, thí chủ thành tâm như vậy, bần tăng thật sự cảm động. Để báo đáp, bần tăng giúp ngươi mọc ra hai chân, trả lại ngươi một thân thể khỏe mạnh, thấy thế nào?”
Tên ăn mày nghe xong, trong lòng run lên, vội la lên: “Không cần ngươi xen vào chuyện người khác!”
Hồng Hài Nhi lúc này hiểu ra, cười hắc hắc, chỉ vào bên cạnh tên ăn mày kêu lên: “Đó là ai?”
Tên ăn mày theo bản năng nhìn qua, chỉ nghe xoạt một tiếng, cảm thấy cả người lạnh toát, quay đầu nhìn lại thì thấy quần của hắn đã bị Hồng Hài Nhi tháo ra, chiếc quần cộc đỏ chót lập tức lộ ra!
Đám người thấy Phương Chính và Hồng Hài Nhi tựa hồ muốn làm gì tên ăn mày, vừa định quát mắng hai người quá đáng, kết quả thấy chiếc quần đỏ chói xuất hiện, điều quan trọng là bên dưới chiếc quần đó lại có một đôi chân!
“Cái này…” Mọi người hiểu ra, cái quần rộng thùng thình kia quả có ẩn ý, cộng thêm cơ thể người đàn ông này rất mềm dẻo, hai chân có thể giấu kín đáo. Từ đó một người lành lặn biến thành tên ăn mày tàn tật! Đám đông lập tức nổi giận, tên hỗn đản này vậy mà là kẻ lừa đảo!
Tên ăn mày cũng nhận thấy tình hình không ổn, đối mặt với ánh mắt tức giận xung quanh, không còn hơi sức trách móc Phương Chính, liền đứng lên đẩy chiếc xe nhỏ, giữ chặt nửa mảnh quần còn lại, chật vật bỏ chạy, nhưng trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại hét về phía Phương Chính một câu: “Ngươi chờ đó cho ta!”
Phương Chính thì ha ha cười nói: “A Di Đà Phật, thí chủ có lẽ vẫn định cho bần tăng thêm chút tiền hương hỏa nữa hay sao?”
“Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi!” Tên ăn mày hét lên xong liền chạy mất hút.
“Làm tốt lắm!” Lúc này trong đám người có một cậu bé la lên, sau đó bắt đầu vỗ tay.
Mọi người nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra hòa thượng này là đang trừng ác dương thiện! Lập tức từng người nở nụ cười, rối rít khen hay.
Đám người thấy vậy, cũng có chút lo lắng cho Phương Chính, lúc này, cậu bé vừa nãy vỗ tay dẫn đầu đi tới, nói: “Vị pháp sư này, ngươi đi nhanh lên đi. Bây giờ đi lừa gạt, ăn xin không phải là một người, đều là kết bè kết cánh, không phải là thứ tốt lành gì. Đi chậm chút, sợ bọn chúng trả thù ngươi.”
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: “Đa tạ thí chủ quan tâm, bất quá bần tăng còn có việc phải làm, tạm thời không có cách rời đi. Đương nhiên, nếu tiểu tặc dám quay lại, cũng không sao, bần tăng sẽ dạy dỗ hắn.”
Người đàn ông cười khổ nói: “Bọn họ quay lại có khi không chỉ có một người, đến lúc đó một đám người xông vào, song quyền nan địch tứ thủ a. Pháp sư, ngươi đi nhanh đi.”
Phương Chính lắc đầu, người đàn ông kia lại khuyên nhủ một hồi, thấy Phương Chính thật không có ý định rời đi, thậm chí còn ra dáng muốn ở lại trừng ác dương thiện. Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu từ biệt…
Nhưng người đàn ông đi chưa được bao xa, lại quay trở lại, trong tay lại cầm thêm một cây gậy, nói: “Pháp sư, ta có thể giúp ngươi chút này, nếu thật sự đánh không lại, vẫn nên tranh thủ thời gian chạy đi.” Nói xong, đưa cây gậy cho Phương Chính.
Phương Chính nhìn cây gậy trong tay, lại nhìn Hồng Hài Nhi, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, chắp tay trước ngực hỏi: “Thí chủ, xưng hô như thế nào?”
“Ta tên là Đinh Sách, ta ở ngay bên cạnh. Nếu bọn chúng tới, ngươi gọi một tiếng, ta sẽ giúp ngươi báo động.” Đinh Sách vừa nói vừa vẫy tay.
Hồng Hài Nhi nghe xong, cười khan nói: “Tên này, đúng là… nhát gan!”
Phương Chính cười nói: “Không phải là nhát gan, đối với một người xa lạ, có thể làm đến mức này đã rất tốt rồi.”
Hồng Hài Nhi ngẫm lại cũng thấy có lý, không quen không biết, ai lại vì ngươi mà đi đánh nhau với người khác? Đánh thắng, thì ngồi tù, đền tiền; đánh thua, thì bị đánh một trận, đau đớn không nói, còn chậm trễ công việc, kiếm tiền. Có thể đưa cho một vũ khí, cộng thêm lời khuyên, cuối cùng còn giúp bạn báo động, đúng là một người tốt.
Hồng Hài Nhi thở dài nói: “Sư phụ, tiêu chuẩn người tốt ở thế giới của các ngươi thấp quá vậy.”
Phương Chính lắc đầu nói: “Không phải tiêu chuẩn người tốt thấp, mà là cả thế giới đều vậy. Ngay cả thế giới của các ngươi cũng thế. Cái gì là người tốt? Gặp chuyện bất bình đứng ra la hét là anh hùng, quên mình vì người, làm hết chuyện tốt là thánh nhân! Có thể không hãm hại ai, không sợ ai, trong khả năng không gây tổn hại đến lợi ích bản thân thì giúp đỡ người khác, đó đã là người tốt.”
Hồng Hài Nhi nghĩ nghĩ hình như cũng là đạo lý đó.
Ngay khi hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Hai vị pháp sư, xin hỏi các ngươi có biết Đặng Hiểu ở chỗ này không?” Một giọng nói mang theo chút lo lắng, ngại ngùng, cùng với nỗi bất an bỗng nhiên vang lên.
Phương Chính ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngây người!
Chỉ thấy trước mặt là một bà lão tóc tai xơ xác, mặt mày nhem nhuốc đứng trước mặt hai người, tay phải khoác một giỏ đựng trứng gà. Trứng gà trông không được đẹp mắt, cũng không lớn lắm, nhưng Phương Chính đã từng là một kẻ trộm trứng gà chuyên nghiệp hơn mười năm, đối với trứng gà rất có hiểu biết. Hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, những quả trứng gà này trăm phần trăm là trứng gà ta! Tức là trứng gà của những con gà thả rông ở nông thôn. Chỉ thấy trước mắt là một bà lão tóc tai xơ xác, mặt mày nhem nhuốc đứng trước mặt hai người, tay phải khoác một giỏ đựng trứng gà. Trứng gà trông không được đẹp mắt, cũng không lớn lắm, nhưng Phương Chính đã từng là một kẻ trộm trứng gà chuyên nghiệp hơn mười năm, đối với trứng gà rất có hiểu biết. Hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, những quả trứng gà này trăm phần trăm là trứng gà ta! Tức là trứng gà của những con gà thả rông ở nông thôn. Chỉ thấy trước mắt là một bà lão tóc tai xơ xác, mặt mày nhem nhuốc đứng trước mặt hai người, tay phải khoác một giỏ đựng trứng gà. Trứng gà trông không được đẹp mắt, cũng không lớn lắm, nhưng Phương Chính đã từng là một kẻ trộm trứng gà chuyên nghiệp hơn mười năm, đối với trứng gà rất có hiểu biết. Hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, những quả trứng gà này trăm phần trăm là trứng gà ta! Tức là trứng gà của những con gà thả rông ở nông thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận