Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1100: Yêu quái

"Keng, keng, keng!"
"Thưa quý cô, món ăn của ngài đã được chuẩn bị." Người phục vụ gõ cửa, nhưng hoàn toàn không để ý thấy một con cá muối từ dưới gầm bàn chui ra, nhấc nắp đậy thức ăn lên, gắp một đĩa rau xanh bên trong rồi lại rụt xuống dưới gầm bàn, tóp tép bắt đầu ăn.
Cửa mở, người phụ nữ mở cửa giận dữ trợn mắt, "Đồ ăn đâu?", rồi "Rầm!" đóng cửa lại.
Người phục vụ vừa khóc thút thít vừa đi tới đi lui kiểm tra thực đơn, nhưng tìm mãi không thấy thức ăn bị mất đâu, tức giận nằm sấp xuống đất tìm kiếm, kết quả con cá muối từ phía đối diện bò ra, gắp cả đĩa thức ăn giấu vào gầm bàn. Khi người phục vụ đứng lên, con cá muối lại chui xuống dưới.
Người phục vụ lại mở nắp đậy thức ăn ra, lập tức sợ đến tay run rẩy... thầm nghĩ: "Ta... ta thề! Vừa rồi chắc chắn không có đĩa!"
Sau đó người phục vụ như gặp phải ma, vội vã đẩy xe đồ ăn đi nhanh.
Nhưng tiếp đó, người phục vụ thật sự muốn khóc, hắn phát hiện món ăn mình mang đi cứ bị mất tích giữa đường, sau vài lần như thế, người phục vụ trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu vào xe đồ ăn nói: "Không biết ngài là phương nào quỷ thần, Phật Tổ, Bồ Tát, thần tiên hay thiên sứ, van xin ngài đừng trêu con nữa, xin... Ách..."
Vừa cúi đầu ngẩng lên, hắn bỗng nhiên thấy có vật gì đó dưới gầm xe! Đó lại là một cái đuôi cá!
Người phục vụ nhướng mày, một phát tóm lấy đuôi cá, kéo mạnh ra!
Một con cá muối to lớn bị lôi ra, người phục vụ nhìn con cá muối cứng đơ trước mắt, trong đầu mông lung, thầm nghĩ: "Ta đâu có mang cá muối... sao lại có con cá muối dưới gầm xe?"
Lắc đầu, người phục vụ vẫn cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng đặt con cá muối lên xe, đẩy đến nhà bếp.
"Ha ha, Tiểu Đinh, lại làm mất đồ ăn rồi à? Coi chừng quản lý tìm đó!" Một đầu bếp thấy Tiểu Đinh ủ rũ đẩy xe thức ăn trở về liền nói.
Tiểu Đinh khổ sở nói: "Chính xác là bị mất thật, cũng không biết là vị thần tiên nào lại nhắm vào ta... Haiz. Nhưng mà trên đường con nhặt được con cá muối, các anh xem, ai đánh rơi này?"
"Cá muối à? Nhà hàng mình đâu có cá muối. Mà con cá này béo thật!" Một đầu bếp bước đến, sờ lên bụng con cá muối, tặc lưỡi kinh ngạc nói.
"Kệ ai làm rơi, cá muối rồi, còn không phải để ăn. Trong số khách lần này có không ít thương nhân và người nổi tiếng, tí nữa thái ra từng miếng đưa cho họ." Một đầu bếp mập nói.
"Được, để tôi tắm cho nó một cái!" Một đầu bếp khác có ria mép cười ha hả vác con cá muối ra chỗ rửa, mở vòi nước dùng bàn chải chà. Nhưng vừa chà hắn lại thấy kỳ lạ, cứ cảm giác mắt con cá này có vấn đề, hình như cứ nhìn mình chằm chằm!
Bị nó nhìn mà cả người hắn run lên, nhưng may là chà nhanh xong, liền ném cho đầu bếp mập nói: "Anh làm đi, con cá này tôi nhìn mà hết cả hồn."
"Đồ nhát gan, một con cá muối thôi có gì mà hết hồn? Xem tôi này!" Đầu bếp mập quay người lại, đặt con cá muối lên cái thớt riêng của mình. Những người khác ai cũng bận rộn, dù sao cũng nhiều người chờ mà, ai cũng không dám lơ là, nếu chậm trễ những người trên kia thì đều mất chén cơm.
Tiểu Đinh thấy không có chuyện gì liên quan đến mình cũng định đi, nhưng trước khi đi lại quay đầu nhìn một cái, vừa vặn thấy đầu bếp mập quay lại nói chuyện, thì con cá muối đột nhiên lắc lắc mình, nửa thân trên dựng đứng lên, rồi lấy một quả dưa chuột nhét vào miệng. Phát hiện Tiểu Đinh đang nhìn mình, cá muối còn nhếch mép cười, rồi lấy tay lau cổ.
"Má ơi!" Tiểu Đinh sợ hãi hét lớn.
Đầu bếp mập giật mình quay đầu, hỏi: "Tiểu Đinh, làm sao vậy?"
Tiểu Đinh chỉ vào con cá muối trên thớt nói: "Con cá muối vừa sống lại!"
Đầu bếp mập cúi đầu nhìn con cá muối cứng đơ, cười nói: "Chú mày uống lộn thuốc rồi à? Cá chết mà đòi sống? Nếu thật sự sống lại được, thì sống thử cho ông đây xem nào! Nếu không sống lại, ông đây sẽ chặt chú mày ra làm mồi nhậu!"
Kết quả con cá muối nằm yên đó không hề nhúc nhích, đầu bếp mập lại càng vui vẻ. Tiểu Đinh dụi dụi mắt, xác định không có chuyện gì nữa, tinh thần có chút hoảng loạn bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Tôi cứ thấy sắp có chuyện chẳng lành..."
Đầu bếp mập lắc đầu, vung dao phay, hét lên một tiếng: "Lại đây nào, bé cưng, một phân thành hai nhé!"
"Choang!"
Chỉ thấy tia lửa bắn tung tóe, con dao chặt của đầu bếp thế mà bật cao lên, tia lửa tóe ra theo chiều ngang, đầu bếp mập lập tức trợn tròn mắt!
"Cái này... sao có thể?" Đầu bếp mập ngơ ngác cả người, làm đầu bếp cả đời, giết không biết bao nhiêu con cá, nhưng hắn thề, chưa bao giờ thấy con cá nào cứng như vậy!
Mọi người đều đang bận việc, không ai thấy cảnh này, đầu bếp mập cảm thấy trán đổ mồ hôi.
Đặt dao xuống, hắn cầm một con dao khác sắc bén hơn, chuẩn bị từ từ mà làm, kết quả chém vào con cá muối, mài nửa ngày mà chẳng có vết xước nào.
Đầu bếp mập nuốt nước bọt, lau mồ hôi trên trán, trong lòng không kìm được nhớ tới Tiểu Đinh, tay cũng run rẩy, thầm nghĩ: "Không tin, lão tử đốt!"
Bật lửa ga lớn nhất, ngọn lửa phụt ra rất cao, đầu bếp mập cũng có chút sợ hãi, trực tiếp đặt con cá muối lên bếp gas, đốt!
Một phút sau, cá muối vẫn là cá muối, lửa vẫn là lửa.
Đầu bếp mập đang lau mồ hôi.
Năm phút sau, cá muối vẫn là cá muối, lửa vẫn là lửa.
Đầu bếp mập đang lau nước mắt.
Mười phút sau, đầu bếp mập vừa khóc vừa nói: "Mày rốt cuộc là cái thứ quái gì vậy? Có giỏi thì nói chuyện đi!?"
"Ngươi muốn ta nói gì? Thằng Béo thối tha, nào là chặt, nào là mài, bây giờ lại còn đốt, ta đây còn chưa thèm tính sổ với ngươi, ngươi còn đòi ta nói chuyện? Thật sự nghĩ ông đây không biết chửi người à?" Con cá muối đột nhiên ngồi bật dậy, cứ thế ngồi trong ngọn lửa, vừa nói vừa phun nước bọt vào mặt gã béo.
Gã béo hoảng hốt, khiến những người khác chú ý, mọi người vừa quay đầu nhìn, ngay sau đó một trận tiếng hét chói tai vang lên, mấy chục đầu bếp nổi tiếng sợ hãi ném cả dao, la lớn một tiếng: "Yêu quái!"
Các đầu bếp đồng loạt chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tiểu Đinh vừa mới đi thì lại quay về, chỉ có điều không phải do hắn tự nguyện."Ngoan ngoãn lùi lại, đừng lên tiếng. Nếu không một thương này xuống, ta không dám đảm bảo ngươi còn sống hay không." Một nam tử dùng thương chĩa vào Tiểu Đinh, Tiểu Đinh chậm rãi lùi lại.
"Tốt, hai người các ngươi đi mở cửa, còn vị tiểu bằng hữu này, ngươi có thể chào hỏi mọi người thật lớn tiếng. Để cho bọn họ yên tĩnh chút..." Nam tử cầm thương cười ha ha nói.
Hai người cầm thương đi phía sau nam tử kia tiến lên, giơ tay định mở cửa.
Đúng lúc này!
Ầm!
Cửa phòng như bom nổ tung, bị người dùng sức phá tan! Hai cánh cửa vừa được mở ra đồng thời sập xuống, hai tên xui xẻo chưa kịp phản ứng liền bị cửa đập vào mặt, hai mắt tối sầm ngã xuống phía sau!
Cánh cửa lớn vừa mở, một đám người mập mạp mặc áo trắng chen chúc chạy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận