Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 607: Đại hỉ sự a

Mùa xuân ở vùng Đông Bắc có màu xanh nhạt, tiết trời vừa mới ấm lên, băng tuyết vừa tan, vạn vật hồi sinh, đương nhiên là cảnh tượng tràn đầy sức sống, đẹp đẽ không tả xiết. Nhưng kèm theo đó là những cơn mưa xuân rả rích, cùng với những vũng bùn sau khi tuyết tan. Đặc biệt là khi tuyết tan vào mùa xuân, nó hấp thụ một lượng nhiệt lớn, khiến nhiệt độ bên ngoài trở nên không ổn định. Rõ ràng trời nắng to, quần áo đã bớt đi nhưng vẫn cứ thấy lạnh lẽo... Mùa hè ở Đông Bắc cũng giống như miền Nam, một màu xanh đậm kèm theo ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ cao ngột ngạt, thật sự khiến người ta không có chút hứng thú nào. Mùa thu thì khác, cuối thu khí trời trong lành, thời tiết dễ chịu, không có mưa, quan trọng là các loại trái cây đều chín rộ. Thế giới ngập trong sắc vàng, phối hợp cùng ánh nắng vàng rực rỡ, cảnh tượng đẹp đến nao lòng! Vừa có ăn, vừa có chơi, thời tiết lại tốt, còn gì tuyệt vời hơn thời điểm này chứ? Mùa đông thì vẫn hơi lạnh... Cảm nhận được vẻ đẹp của mùa thu, tâm trạng Phương Chính vô cùng thoải mái. Hắn đặt một chiếc ghế bành trên một ngọn núi cạnh Nhất Chỉ Sơn, ngồi lên trên, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ngắm bình minh, hoàng hôn, mây cuộn mây bay, muôn ngựa phi nước đại, ánh lửa bùng lên, đốt đỏ cả bầu trời. Trên núi, cây cối khoác màu vàng kim, dưới núi ruộng lúa nước như biển cả mênh mông dập dềnh, nghe tiếng cười hả hê của những người nông dân bên dưới, Phương Chính cảm thấy thư thái lạ thường, một cảm giác thật tuyệt... Tháng tám âm lịch, tức là cuối tháng chín dương lịch, sắp sửa bước vào tháng mười, và ngày mùa thu hoạch cũng ngày càng đến gần. "Hoài niệm thật..." Trong đầu Phương Chính thoáng hiện khung cảnh năm xưa cùng Nhất Chỉ thiền sư thu hoạch mùa màng, không khỏi cảm thán một tiếng. Phương Chính lấy từ trong túi ra một quả nấm nương còn xanh, dùng một cây côn nhỏ tinh xảo kết nối chỗ thân và cuống nấm mẹ con, đâm một lỗ nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn, ép cho hạt giống và nước bên trong ra hết, đảm bảo không làm tổn thương đến lớp vỏ. Khi tất cả hạt giống và nước đều đã được lấy ra, Phương Chính đưa nó lên miệng, nhẹ nhàng thổi, toàn bộ lớp màng da liền phồng lên. Đặt vào miệng, hít khí vào rồi thổi ra, phát ra một tiếng kêu đặc biệt... Đây là món đồ chơi hồi bé của Phương Chính, khi còn bé không có nhiều đồ chơi, những thứ có thể chơi đều là đồ vật xung quanh có thể chế tạo lại. Cây sáo từ cành liễu vào mùa xuân là một loại, chiếc kèn từ nấm nương này cũng là một loại. Thổi hai tiếng, Phương Chính cất chiếc kèn đi, đang chuẩn bị về tìm các đệ tử khoe mẽ một chút. Đột nhiên, Hồng hài nhi chạy đến: "Sư phụ, sư phụ, có người mang kẹo hỉ đến." Phương Chính nghe xong, kẹo hỉ? Đây là có người muốn kết hôn sao? Đây quả là chuyện tốt, Phương Chính vội vàng xoay người xuống ghế, đi theo Hồng hài nhi về lại Nhất Chỉ chùa, quả nhiên, từ xa đã thấy một người đàn ông đứng trước cổng chùa, Phương Chính nhìn kỹ, lập tức vui mừng. Người đứng ở cổng chùa là một người đàn ông trông khoảng năm sáu mươi tuổi, tóc đã hoa râm, nếp nhăn rất sâu, hốc mắt trũng sâu, cả người trông già hơn, nhưng hiện giờ lại toàn thân tỏa ra niềm vui, vẻ mặt thập phần phấn khởi. Người này Phương Chính nhận ra, không phải người Nhất Chỉ thôn, mà là người Hồng Đường thôn bên cạnh, tên là Triệu Bảo Lâm. Triệu Bảo Lâm được xem là người nổi tiếng ở mấy thôn lân cận, hồi trẻ, Triệu Bảo Lâm đặc biệt chịu thương chịu khó, giỏi giang, hoàn cảnh gia đình không tệ. Sau khi cưới vợ sinh con, khiến không ít người ngưỡng mộ. Ai ngờ vận mệnh trêu ngươi, con trai của hắn lại là một người tàn tật, sinh ra đã bị câm điếc! Chuyện này lập tức khiến Triệu Bảo Lâm sầu não không nguôi, ông mang con trai đi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, ra ngoài nửa tháng, khi trở về thì đầu đã bạc trắng, mặt mày ủ dột. Tiền bạc cũng đã cạn, con trai lại không chữa được, may mà con trai Triệu Bảo Lâm tuy câm điếc nhưng không ngốc, ở nhà giúp đỡ công việc nhà nông cũng được coi là khá. Nhưng nếu rời khỏi nông thôn, nó còn có thể làm được gì? Nghĩ đến tương lai của con, Triệu Bảo Lâm thực sự rất đau khổ, cũng chẳng còn tâm trạng làm việc, cả gia đình từ cuộc sống sung túc dần trở nên tẻ nhạt, mất phương hướng. Con trai bị câm điếc, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, thêm việc nhà Triệu Bảo Lâm lại nghèo, nhà nào có con gái lại muốn gả đến chứ? Trong nhất thời, càng giống như họa vô đơn chí... Cũng may Triệu Bảo Lâm hai năm nay dường như đã vượt qua được bóng tối, dường như là vì tương lai của con trai, ông lại bắt đầu cố gắng làm lụng. Cuộc sống cũng dần dần trở nên tốt hơn, ông cũng đã tích lũy được một ít tiền. Câu mà ông hay nói nhất chính là: "Không nói gì, phải để lại chút gì đó cho con trai, nếu không sau này đi rồi cũng không yên lòng." Không ai xem trọng con trai của Triệu Bảo Lâm, không ai nghĩ rằng con trai ông Triệu Ngọc Hà có thể lấy được vợ. Ngay cả Phương Chính cũng nghĩ như vậy, dù sao, nơi này quá nhỏ, nhỏ đến mức không có bao nhiêu người. Nếu ở thành phố lớn, có khi tìm được một người cũng có chút tàn tật, cũng có thể sống hết đời. Nhưng ở nơi này thì khó... Huống chi, sói nhiều thịt ít, con gái nhà nào không có điều kiện quá kém, đều sẽ có người để ý. Triệu Ngọc Hà thì vừa không có tiền, lại vừa tàn tật, muốn cạnh tranh với người khác để tìm vợ, đúng là chuyện viển vông... Phương Chính không thể ngờ được rằng, hôm nay đến mang kẹo hỉ lại là Triệu Bảo Lâm! Xem ra, Triệu Ngọc Hà cũng coi như có chỗ dựa rồi, nếu không Triệu Bảo Lâm sẽ không vui mừng như vậy. Vừa nhìn thấy Phương Chính từ xa, Triệu Bảo Lâm vội vàng chạy đến, cười ha ha nói: "Phương Chính trụ trì, nhà tôi Ngọc Hà Hậu thiên kết hôn, đến lúc đó nhất định phải đến chung vui nhé." Phương Chính sững sờ: "Hậu thiên? Nhanh vậy sao?" Triệu Bảo Lâm nói: "Không nhanh đâu, quen biết nhau cũng đã hơn hai tháng rồi, nhà chúng tôi cũng đã đến xem, người nhà bên đó đều rất tốt. Có điều, cô gái kia còn phải đi làm, điều kiện gia đình thì... Ai, nói thật, so với nhà chúng tôi tốt hơn nhiều. Ngọc Hà đứa nhỏ này có phúc khí, tìm được người vợ tốt như vậy, chúng tôi cũng yên tâm. Mọi việc đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cái này liền chuẩn bị kết hôn." Phương Chính nghe xong, cũng mừng thay cho Triệu Bảo Lâm, vội nói: "Vậy thật đáng chúc mừng." "Phương Chính trụ trì, cậu cũng là người nổi tiếng ở đây, đến lúc đó, cậu nhất định phải đến nhé." Triệu Bảo Lâm nói. Phương Chính liên tục gật đầu: "A Di Đà Phật, thí chủ yên tâm, bần tăng nhất định đến." "Vậy tốt rồi, tôi đi trước nhé." Triệu Bảo Lâm cáo từ rời đi. Phương Chính nhìn bóng lưng Triệu Bảo Lâm hớn hở, cũng thực sự vui mừng cho ông. Trước đây Triệu Bảo Lâm cho người ta cảm giác u buồn ủ rũ, luôn như người không tỉnh táo, hôm nay thì giống như bị p.hê t.h.u.ố.c k.ích t.h.í.c.h... Nhưng Phương Chính lại thích Triệu Bảo Lâm như vậy hơn. Người ta, còn sống thì phải có sức sống, chứ sống mà như người chết thì còn sống để làm gì?" Sư phụ, vậy có phải nghĩa là Hậu thiên, chúng ta lại có thể ăn một bữa tiệc lớn không? Lần trước nhà Dương Hoa mời đầu bếp, đồ ăn làm ngon quá trời." Con sóc lập tức lao đến, xoa xoa bụng, vẻ mặt còn đang thòm thèm. Phương Chính gõ cho nó một cái vào đầu: "Chỉ biết ăn, nhà Triệu Bảo Lâm không phải nhà Dương Hoa, nhà họ không có nhiều tiền như vậy để mời đầu bếp riêng cho chúng ta. Bất quá, có thể đến đó tham gia cho vui, mở mang kiến thức chút việc vui chốn nhân gian." "Vậy à, không được ăn thì hứng thú giảm một nửa." Con sóc lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận