Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 733: Liên tiếp

"Sao lại không phải là, cái chỗ này không tới lượt ngươi lên tiếng!" Ngũ Trường Phát nghe xong, biết chỉ là một thôn dân, lập tức không chấp nhận, bĩu môi nói.
"Ta nói vậy, thì sao nào?" Mã người què nổi nóng, thời điểm tốt đẹp như vậy, lại có người tới gây sự? Phương Chính đối với hắn có đại ân, chẳng khác nào là lão sư của hắn. Mã người què là một người rất truyền thống, người có thành tựu làm thầy, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ai dám không hợp với Phương Chính, hắn mới mặc kệ nhiều vậy, đang nói chuyện đã lấy ra một cây gậy trúc tím.
Ngũ Trường Phát lập tức giật mình, nhưng nhìn xung quanh nhiều người như vậy, lập tức lá gan lại lớn: "Ngươi... ngươi đừng làm càn! Đánh ta một cái, ta cho ngươi ngồi tù mục xương! Ta sẽ đi tìm cảnh sát, cho cái Nhất Chỉ sơn này bị phong!"
"Ngươi dám?" Mã người què bước lên một bước.
Ngũ Trường Phát theo bản năng lùi lại, kêu lên: "Có gì mà không dám?"
"Ngươi dám, cũng chưa chắc có tác dụng!" Một giọng nữ đột ngột vang lên, tiếp đó, một thân cảnh phục, tư thế hiên ngang, Bao Vũ Lạc bước đến, đứng ở cổng nói: "Vừa nãy ta đều thấy cả rồi, Ngũ Trường Phát, ngươi làm ầm ĩ như vậy, Trịnh chủ tịch huyện có biết không?"
"Ngươi là cảnh sát? Ta quen biết Cục trưởng của các ngươi..." Ngũ Trường Phát lập tức nói.
"Ngươi quen ai thì có liên quan gì đến ta? Ta chỉ tin vào pháp luật, ngươi dám gây sự, ta liền tống ngươi vào trại tạm giam mà ngồi! Còn nữa, cảnh sát cũng đâu phải là nhà ai, ngươi nghĩ mình là ai chứ? Nói phong sơn là phong sơn? Nói ngồi tù mục xương là ngồi tù mục xương?" Bao Vũ Lạc thẳng thừng cho Ngũ Trường Phát một gáo nước lạnh.
Ngũ Trường Phát tức giận nói: "Con bé cảnh sát nhà ngươi biết cái đếch gì, lát nữa ta gọi điện thoại cho Cục trưởng của các ngươi, ngươi chờ mà nhận xử lý đi!" Ngũ Trường Phát nói nghe hù dọa, nhưng vừa nhấc điện thoại lên, lại không bấm số. Bởi vì hắn hiểu rõ, cuộc điện thoại này gọi đi, thật đúng là chưa chắc đã có tác dụng, hắn nói như vậy, cũng chỉ là để dọa đối phương mà thôi.
Bao Vũ Lạc tuyệt không sợ, khoanh tay nói: "Được thôi, ta liền đợi đến khi bị xử phạt."
"Được, ngươi cứ chờ đấy." Ngũ Trường Phát bị dồn vào thế bí, cắn răng, cuối cùng chuẩn bị bấm số.
"Ngươi muốn gọi điện cho cô ta sao?" Lúc này một giọng nói vang lên, tiếp đó, một người đàn ông đứng dậy, lại là Quản Tường Phong, người vốn đang quản lý ở chân núi, thiếu gia nhà giàu đời thứ hai của Nhất Chỉ thôn.
"Ngươi là ai?" Ngũ Trường Phát sắp khóc đến nơi, hắn chỉ là hù dọa một đứa nhóc mà thôi, nói vài lời cay nghiệt ra vẻ ta đây một chút, chứ cũng đâu có làm gì đâu? Sao hết người này tới người khác tới vậy? Rốt cuộc thì có xong không vậy?
"Ta không là ai cả, chỉ là cô của ta vừa đúng là Cục trưởng Cục Cảnh sát ở huyện Tùng Vũ, ngươi muốn tìm cô ấy xử lý ai đấy? Muốn xử lý cô cảnh sát đáng yêu của chúng ta sao?" Quản Tường Phong cười tủm tỉm nhìn Ngũ Trường Phát, Ngũ Trường Phát trợn tròn mắt. Người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, bối cảnh của Cục trưởng Công an huyện chính là nhà quản lý thành phố Hắc Sơn! Mà tên nhóc trước mặt này tên là Quản Tường Phong... Mẹ kiếp... Ngũ Trường Phát thật muốn khóc!
Ngay lúc Ngũ Trường Phát sắp tan vỡ, có ba người từ ngoài cửa đi vào, người đàn ông dẫn đầu một thân đồ rằn ri, vừa vào cửa đã cười nói: "Ồ, đây chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Quản sao? Ngươi không đi chơi bời, chạy đến đây bắt nạt một tài xế nhỏ làm gì? Quả nhiên, vẫn chỉ là dạng con nhà giàu lông bông thôi."
"Phó Vĩ? Sao anh lại tới đây?" Quản Tường Phong cau mày nói.
Bao Vũ Lạc thấy Phó Vĩ, nhanh chóng ôm Hồng Hài Nhi ra một bên, Hồng Hài Nhi không hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, tên này là ai vậy? Cứ kênh kiệu như nhị ngũ bát vạn ấy?"
Bao Vũ Lạc im lặng trợn mắt, tên nhóc này, nói chuyện vẫn như thế – đáng yêu!
Bao Vũ Lạc khẽ nói: "Tam đại gia tộc ở thành phố Hắc Sơn: nhà họ Quản, nhà họ Phó, nhà họ Trần. Nhà họ Quản kinh doanh trang sức vàng, nhà họ Phó kinh doanh bất động sản, nhà họ Trần làm thương mại thời trang. Cả ba nhà đều là đại gia tộc, rất giàu có, ở thành phố Hắc Sơn có vị thế vững chắc. Có thể nói, ở thành phố Hắc Sơn, ba gia tộc này, ngoại trừ chính phủ ra, không ai dám đụng đến họ cả. Nhà họ Phó cũng đến rồi, chuyện này đã bị đẩy lên rồi, không chỉ đơn giản là chuyện cãi vã của ngươi với cái tên ngu ngốc kia. Đây là cuộc chiến của gia tộc, ngươi đừng lên tiếng, để bọn họ đấu đá nhau, nếu không, sẽ kéo cả các ngươi vào, vậy thì rắc rối."
Hồng Hài Nhi nghe xong, bĩu môi nói: "Thật là nhàm chán, một cái chỗ rách nát như thế mà cũng có đại gia tộc nữa à..."
Bao Vũ Lạc nói: "Đương nhiên là không có đại gia tộc theo nghĩa truyền thống, dù sao ngày trước loạn lạc, gia tộc nào cũng bị tiêu diệt. Mấy cái gia tộc bây giờ, toàn là tự phong thôi, cả nhà trên dưới, lịch sử gia tộc cũng chỉ có mấy chục năm. Nếu mà xét thật kĩ, thực chất chỉ là một chuyện cười. Nhưng dù sao người ta cũng đông, người thân thích nhiều, tụ lại một chỗ cũng được cả trăm người, nói là gia tộc, cũng miễn cưỡng qua loa vậy thôi."
Hồng Hài Nhi hai mắt đảo qua càng thêm khinh thường: "Chỉ có trên dưới một trăm người mà dám gọi là gia tộc á? Ở dưới núi nhà ta, yêu quái đẻ một lứa con không cũng phải mấy chục đứa..."
Bao Vũ Lạc liền cho Hồng Hài Nhi một cái cốc đầu: "Đừng nói nhăng nói cuội!"
Hồng Hài Nhi bất đắc dĩ, sao cứ mỗi lần mình nói thật, không ai tin chứ? Mà ngược lại khi nói dối, lại có rất nhiều người tin hắn mới lạ.
Bên kia Phó Vĩ và Quản Tường Phong cũng bắt đầu đấu võ mồm, Phó Vĩ chửi Quản Tường Phong chỉ là tên công tử bột, chuyên chơi mấy trò mèo, Quản Tường Phong chửi đối phương tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, ngoài việc đi săn bắn ra thì chẳng còn cái tích sự gì khác... Nghe hai người cãi nhau chí chóe, con sóc trên cây đang gặm hạt thông, không nhịn được chen vào một câu: "Hóa ra là hai tên vô dụng không lo làm ăn...!"
"Ai?!!" Câu này vừa thốt ra, giống như ném đá vào thùng thuốc nổ, Phó Vĩ và Quản Tường Phong đồng loạt trợn mắt nhìn, đảo mắt khắp xung quanh.
Đám người vội né tránh, tỏ vẻ không phải là mình nói.
Con sóc sợ hãi che miệng lại, biết là mình gây họa rồi, không dám hé răng nữa.
Cũng may con sóc quấy rối một chút, hai người mới nhớ ra, có vẻ như hôm nay bọn họ không đến đây để cãi nhau.
Quản Tường Phong nói: "Phó Vĩ, ý gì đây? Anh muốn giúp hắn?"
Phó Vĩ căn bản không biết Ngũ Trường Phát, nhưng miễn sao có thể đối nghịch với Quản Tường Phong, hắn đương nhiên là thích thú rồi, cười ha hả hỏi Ngũ Trường Phát: "Ngươi là ai?"
"Ta tên Ngũ Trường Phát, là lái xe của huyện trưởng Kỳ. Cô của ta là chủ của ánh trăng Hắc Sơn, Trần Tùng." Ngũ Trường Phát nói.
Phó Vĩ nghe xong, lông mày nhướng lên, nếu là có huyện trưởng ở đây, đương nhiên hắn sẽ không dám ngông cuồng như vậy, nhưng chỉ là một tên lái xe thôi mà... vậy thì không có gì đáng ngại. Cười nói: "Thì ra là nhà của ông chủ khách sạn Trần bốn sao à, tôi có từng ăn cơm với ông ta rồi, ông ta cũng khá tốt đấy chứ. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Phó Vĩ cũng không ngu, nếu như Ngũ Trường Phát cố tình gây sự, ngang nhiên cướp đoạt dân nữ gì đấy, có đánh chết hắn hắn cũng không dám chống lưng, cho nên vẫn nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn.
Ngũ Trường Phát nghe xong, nhanh chóng thêm mắm thêm muối kể lại một lần, tóm lại là đem mình nói thành Lưu Bị ba lần đến mời Khổng Minh, mà Phương Chính thì vừa có chút danh tiếng đã bắt đầu lên mặt, ngông cuồng tự đại.
Nghe xong, tuy Phó Vĩ không tin hoàn toàn lời của Ngũ Trường Phát, nhưng có một điểm hắn hiểu rõ, đó là Ngũ Trường Phát phụng lệnh mời Phương Chính đến gặp huyện trưởng, Phương Chính có việc nên không đi, thế là náo lên. Chuyện này hắn thấy không có gì to tát cả, quản một chút cũng không sao, mà có thể chọc tức Quản Tường Phong một phen cũng rất tốt.
Thế là, Phó Vĩ nói: "Thật là, cái cậu Quản kia, đúng là vô dụng mà, người ta người ta giải quyết công việc, anh làm gì mà nhúng vào chuyện người khác thế? Thật ra tôi thấy, Phương Chính làm vậy là không đúng rồi, ra vẻ gì ghê gớm chứ."
"Đúng đấy! Huyện trưởng mời, vinh dự biết bao nhiêu, vậy mà hắn ta còn ra vẻ bế quan, không chịu đi, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không thèm lộ ra. Trong mắt hắn ta còn có huyện trưởng nữa không? Mới chỉ có chút danh tiếng đã vênh váo, nếu danh tiếng còn lớn hơn nữa thì có mà lên trời à?" Ngũ Trường Phát phụ họa theo.
Hồng Hài Nhi cười khan một tiếng: "Nghe cứ như là lên trời khó khăn lắm ấy..."
"Im miệng." Bao Vũ Lạc trừng mắt nhìn Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi cười gượng một tiếng, không dám nói gì nữa.
"Thấy chưa, tôi thấy việc này Phương Chính không đúng. Quản Tường Phong, anh cũng đừng có dọa nạt mấy người công bộc tốt của chúng ta, hôm nay tôi sẽ bảo vệ hắn!" Phó Vĩ nói.
Ngũ Trường Phát nghe xong, trong lòng lập tức vui sướng như mở cờ trong bụng, ôm được đùi Phó gia, với hắn mà nói đúng là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống a! Lúc trước còn đang lo lắng vì mình đi ra ngoài không xem hoàng lịch, sao hôm nay lại gặp xui xẻo như vậy. Bây giờ xem ra, hắn không phải là xui xẻo, mà là đã dẫm phải vận may!
Quản Tường Phong nói: "Phó Vĩ, ý của anh rõ ràng là muốn đối đầu với tôi?"
"Đối đầu thì sao? Người khác sợ cậu, đại thiếu gia nhà họ Quản, tôi không sợ! Nhà cậu có trâu bò hơn nữa thì làm được gì tôi?" Phó Vĩ ngạo nghễ nói.
"Phe của Phó gia hùng mạnh thật đấy!" Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên, tiếp theo là một người phụ nữ bước vào! Người phụ nữ mặc áo da quần da, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh, mang kính râm, trông có vẻ rất dày dạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận