Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 375: Hoá duyên

Cùng lúc đó, sân bóng rổ bên trên, Phương Chính cũng nhìn về phía lầu hai. Điện thoại vừa mới kết nối được mạng, không có quảng cáo. Trước đó Lỗ Huy quay đầu, hắn thuận theo ánh mắt của Lỗ Huy nhìn theo, vừa vặn thấy được cặp mắt khát khao trong khe hở rèm cửa. Phương Chính mở Thiên nhãn, quét qua, trống rỗng... Lại mở Tuệ nhãn, trên đầu đối phương không có hoa sen, chỉ có một đoàn kim quang, mục tiêu chĩa thẳng vào Phương Chính! Phương Chính thấy vậy liền cười, hắn biết, đây mới là mục tiêu nhiệm vụ của hắn! Cơ duyên của đối phương, cũng nằm hết ở trên người hắn!
Trận bóng rổ này diễn ra vô cùng sôi nổi, hai bên giằng co kịch liệt, đấu hết mình, cuối cùng đội của Vương Khôn đã giành chiến thắng đội của Trần Vĩ với cách biệt một điểm, nhưng ở giữa trận, Trần Vĩ cũng đã úp rổ được hai lần. Cả hai đều có điểm mạnh riêng, ai cũng không chịu thua ai, lại hẹn nhau hôm sau tái đấu! Phương Chính cũng nhìn rõ, Vương Khôn và Trần Vĩ mặc dù gào thét rất hăng, kỳ thực chỉ là muốn tìm một cái cớ, lôi kéo một đám nữ sinh cổ vũ cho mình, tiện thể thỏa mãn cơn nghiện bóng mà thôi... Về điều này, Phương Chính chỉ cười cười, không nói gì.
"Đại sư, hôm nay chơi đã quá, chúng ta đi ăn cơm, cùng đi không?" Vương Khôn lau mồ hôi trên mặt, hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Bần tăng muốn đi dạo quanh đây, các thí chủ cứ đi chơi đi."
Vương Khôn bọn người muốn đến quán cơm ăn ké một bữa, đám thanh niên to xác này chắc chắn sẽ gọi toàn món gà vịt thịt cá, Phương Chính đi theo có chút bất tiện. Vương Khôn cũng hiểu điều này, kín đáo đưa cho Phương Chính một trăm đồng nói: "Đại sư, biết ngươi nghèo, các ngươi chẳng phải cũng đi hóa duyên sao? Cái này ngài có thể nhận nhé? Muốn ăn gì, mua chút gì đó, mà... tối ở ngoài cổng nha."
Nói xong, Vương Khôn bảo những người khác, cùng nhau rời đi. Các cô gái thấy Phương Chính không đi cùng, đều có chút thất vọng, trêu chọc Phương Chính, nhìn con chó Đại Bạch, trong mắt các nàng, nó còn dễ thương hơn nhiều so với lũ con trai này thổi phồng bản thân. Khi mọi người chơi bóng rổ rời đi, rèm cửa sổ ở lầu hai cũng khép lại. Phương Chính cười cười, hướng cổng tòa nhà đi tới.
"Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy? Giờ này rồi, lẽ nào chúng ta không nên đi ăn một bữa cho no bụng sao?" Độc Lang kêu lên.
Phương Chính nói: "Ngươi chỉ biết ăn, còn muốn về núi nữa không?"
Độc Lang vội vàng gật đầu nói: "Muốn! Ở dưới núi này tuy mới lạ, nhưng cảm giác phức tạp quá, không dễ chịu như ở trên núi, được tự do hơn."
"Quy tắc xã hội loài người chắc chắn nhiều hơn trên núi, cho nên mới có người trốn tránh sự trói buộc của thế giới mà vào rừng sâu núi thẳm. Còn ngươi, là vì không thích ứng mà thôi, đi, đi thôi, người trên lầu hẳn là mục tiêu lần này của bần tăng. Hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ trở về." Phương Chính nói.
"Quá tốt rồi!" Độc Lang thực sự không thích ứng với xã hội loài người, trên núi, nó có thể tự do chạy nhảy lung tung, vào thôn cũng có thể tùy ý quấy phá. Nhưng ở trong thành thị, nó cơ bản không dám rời khỏi Phương Chính quá mười bước, luôn sợ lạc mất trong mê cung thành phố này. Điểm quan trọng là, trên núi không lo ăn uống, còn dưới núi, cái gì cũng cần tiền. Mà bọn chúng hình như thiếu tiền nhất... Ăn cơm cũng là một vấn đề, nói gì đến tự do?
Đứng ở trước cửa phòng 203, Phương Chính suy nghĩ một chút, rồi gõ cửa phòng. "Ai vậy?" Một giọng nam mang theo chút khó chịu vang lên, sau đó cửa phòng mở ra, Lỗ Huy với vẻ mặt ủ rũ xuất hiện ở cửa. Lỗ Huy ngước mắt nhìn, liền thấy một tiểu hòa thượng mặc áo trắng đứng ở cửa, một bên còn có một con chó to như bê con, quả thật có chút đáng sợ. Nhưng tiểu hòa thượng này lại thanh tú, trên mặt mang nụ cười nhạt, ôn hòa như ngọc, ánh nắng khiến người ta thấy ấm áp trong lòng. Nhưng lông mày của Lỗ Huy lại càng nhíu chặt hơn, nói: "Có chuyện gì?"
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, bần tăng từ phương Bắc đến, đi đường đói khát, muốn hóa duyên một bữa cơm chay."
"Rầm!" Cửa phòng đóng sập lại!
Phương Chính ngượng ngùng đứng ở đó, đây là lần đầu tiên hắn thực sự đi hóa duyên, trước kia ở Nhất Chỉ thôn, đi theo Nhất Chỉ thiền sư hóa duyên trong thôn, cái đó không thể gọi là hóa duyên, nhiều nhất chỉ là lấy chút đồ nhà mình mà thôi. Bây giờ lần đầu mở miệng, quả nhiên bị ăn bế môn canh.
Độc Lang nhìn Phương Chính ngượng ngùng, cười trộm không thôi, Phương Chính vỗ đầu Độc Lang nói: "Trưa nay ngươi không có cơm ăn."
Độc Lang: "..."
"Sư phụ, cái này không thể trách ta được, phải không?" Độc Lang ấm ức nói.
Phương Chính nói: "Không trách ngươi, cho nên chỉ là buổi trưa không có cơm ăn, nếu như trách ngươi, vậy bữa tối kia cũng mất luôn."
Độc Lang im lặng nước mắt tuôn rơi, Độc Lang thấy Phương Chính bị ăn bế môn canh cũng không đi, tò mò hỏi: "Sư phụ, chúng ta vẫn chưa đi à? Người ta đóng cửa rồi."
Phương Chính cười nói: "Cửa sẽ tự mở."
Độc Lang không hiểu...
Trong phòng.
"Lỗ Huy, ai vậy?" Tô Vân từ phòng bếp đi ra, tò mò hỏi.
"Một tên giả hòa thượng, còn nói cái gì hóa duyên..." Lỗ Huy bực dọc nói.
"Hòa thượng hóa duyên?" Tô Vân cũng hơi sững sờ, hòa thượng xuống núi hóa duyên bây giờ rất ít gặp, vì đa số các chùa chiền đều được nhà nước phát lương, lại có tín đồ cúng dường, cuộc sống cũng không tệ.
"Ừm, bây giờ hòa thượng sống tự do như vậy, đi đâu mà hóa duyên? Chẳng phải là lừa đảo sao?" Lỗ Huy nói.
Tô Vân cau mày nói: "Lỗ Huy, đừng vội phủ nhận, xem kỹ hãy nói. Nếu là hòa thượng thật sự, cho anh ta chút tiền, cũng coi như làm phúc cho con."
Lỗ Huy định nói gì đó, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, không nói gì thêm.
Tô Vân thấy vậy, liền mở cửa phòng, quả nhiên, một tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú đứng ở cửa, khiến người ta hai mắt tỏa sáng. Tô Vân cười nói: "Vị tiểu pháp sư này là muốn hóa duyên? Không biết muốn hóa chút gì?"
Phương Chính mỉm cười nói: "Bần tăng chỉ muốn hóa một ngụm cơm chay, một chút nước trong là đủ."
Tô Vân nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không phải đòi tiền là tốt. Đòi tiền, tám phần là tên lừa đảo! Một tiểu hòa thượng tươi tắn, hiền lành như vậy, nếu mà là lừa đảo, Tô Vân làm mẹ sẽ buồn bã mất một thời gian. Tô Vân vội vàng nghiêng người nói: "Ra vậy, chúng tôi cũng vừa định ăn cơm, tiểu pháp sư vào đi."
Phương Chính, Lỗ Huy đều nghe rõ ràng, bất quá hắn không cho rằng Phương Chính là thực sự đến hóa duyên một bữa cơm chay, luôn cảm thấy đối phương là đến đòi tiền! Mấy loại hòa thượng giả như này, hắn đã gặp không ít trên đường. Bất quá mang theo chó đi lừa đảo, tới cửa lừa đảo, vẫn là lần đầu tiên. Lỗ Huy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát, chỉ cần Phương Chính đòi tiền, hoặc là Tô Vân đưa tiền, hắn lập tức sẽ đuổi tiểu hòa thượng này đi ra! Một xu cũng không cho! Làm hắn khó chịu, còn muốn báo cảnh sát bắt người!
Phương Chính không biết Lỗ Huy đang nghĩ gì, vào được cửa là tốt rồi, dắt theo Độc Lang, bước vào cửa, dưới sự dẫn dắt của Tô Vân ngồi xuống. Tô Vân rót cho Phương Chính một chén nước, Phương Chính lập tức uống một hơi lớn, hắn thực sự khát, ở dưới xem bóng rổ một lúc lâu, trời nắng chói chang, không khát mới là lạ. Nửa chén còn lại rót vào miệng Độc Lang, Độc Lang tợp miệng, còn muốn nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận