Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 464: Rời đi

Gió biển thổi, mang theo mùi hương đặc trưng của biển, nhìn mặt trời dần khuất dần, ánh đỏ và vàng kim lưu lại một vệt dài trên mặt biển, rồi bị sóng nước đánh tan... Cảm giác thật không tệ.
Không biết bao lâu trôi qua, mặt trời cuối cùng cũng lặn, nơi này lại không phải bãi cát công cộng, cũng không có đèn đường, một màu đen kịt. Tuy vậy, những ngôi sao trên bầu trời lại vô cùng sáng, lấp lánh, nghe tiếng sóng biển, ngắm sao, trong lòng vô cùng dễ chịu.
"Ôi chao, cái gì vậy!" Đúng lúc này, Hồng hài nhi đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy mông, nhìn lại thì thấy một con cua nhỏ từ dưới cát bò ra, đang giơ càng múa vuốt về phía hắn, tỏ vẻ bất mãn với tên hỗn đản đã chặn cửa nhà mình.
Hồng hài nhi mắng: "Ngươi con cua còn dám nghênh ngang như thế? Để ta bắt nấu ngươi coi!"
Kết quả con cua rụt vội vào trong, Hồng hài nhi không cam tâm, bắt đầu đào cát, nhưng đào mãi mà không thấy con cua đâu, tức giận đến dậm chân tại chỗ...
Phương Chính thấy con cua không sao, cũng chẳng thèm để ý tên ngốc này. Ngược lại, Đinh Ninh nhìn thấy lại rất vui, hai tay ôm đầu gối, đầu gối tựa vào nhau, cười tươi rói nhìn mọi thứ, thỉnh thoảng lại hô một câu "Cố lên". Hồng hài nhi liền như được tiếp thêm dầu, hăng hái hẳn lên.
Nhưng sau một hồi náo loạn, Hồng hài nhi cũng thấy lười, ngồi xuống bên cạnh Phương Chính, ngước đầu nhìn trời nói: "Sư phụ, con xem trên mạng nói, hôm nay là đêm Thất Tịch lễ tình nhân, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, còn có cầu Ô Thước gì đó. Thế nhưng mà nhìn trời này xem, ở đâu ra cầu Ô Thước... Quả nhiên trên internet toàn lừa người."
"Ngốc ạ, đó là truyền thuyết thần thoại, không thể coi là thật." Đinh Ninh cười nói.
Phương Chính cũng cười nói: "Đêm Thất Tịch lễ tình nhân, ban đầu cũng không phải lễ tình nhân, mà là tiết khất xảo, đây là dịp để phụ nữ hướng lên trời cao học hỏi sự khéo léo. Nên người ta còn gọi ngày này là "Khất xảo tiết", hay "Thiếu nữ tiết", "Nữ nhi tiết". Sau này mới có truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, ngày lễ này mới trở nên phong phú hơn, cũng mang một ý nghĩa mới, đó là lễ tình nhân. Mà lễ tình nhân bây giờ đã khác xưa nhiều, lễ tình nhân ngày trước thì ý vị, giờ thì...cơ bản chỉ là tặng hoa hồng, sô cô la, đi ăn, ờ, còn cái kia một chút là xong... "
"Cái nào cái gì?" Hồng hài nhi mắt tròn xoe hỏi, bộ dạng tò mò như một đứa trẻ.
Phương Chính lườm hắn một cái, nói: "Thì cái đó."
"Cái nào cái gì?" Hồng hài nhi hỏi lại.
"Tự hiểu đi." Phương Chính không thể nói cho hắn biết, thuê phòng đấy chứ?
"Sư phụ, làm sư phụ phải giải đáp thắc mắc chứ, con thật sự không biết cái nào cái gì a? Thầy nói cho con nghe đi, rốt cuộc cái nào cái gì..." Hồng hài nhi kéo tay áo Phương Chính, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ tinh ranh, rõ ràng là cậu ta cái gì cũng biết, chỉ muốn Phương Chính nói ra thôi.
Kết quả...
Phương Chính đưa tay lên!
"Đông!"
"Hỏi nữa, vi sư sẽ bắt đầu chú ý đọc kinh đấy." Phương Chính trừng mắt nhìn Hồng hài nhi.
Hồng hài nhi cười hắc hắc, cũng chẳng để ý, trên thực tế, Phương Chính ngoài lần đầu tiên niệm qua kinh văn hai lần, sau này đúng là không niệm nữa. Cũng chỉ dọa cậu ta thôi, cậu ta đã quen rồi.
Đinh Ninh nhìn hai thầy trò ngớ ngẩn kia, từ đầu đến cuối cười tươi rói, chỉ là hai má ửng hồng, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, người cũng co rúc lại.
"Phương Chính pháp sư, những điều anh nói tôi cũng từng nghe rồi. Mẹ tôi kể, trước đây tết Thất Tịch có nhiều điều thú vị lắm, hoạt động cũng đa dạng hơn. Xâu kim khất xảo, nhện giăng tơ ứng xảo, thả kim nghiệm xảo, cầu con cái, cúng bái 'Mài uống vui' cầu Chức Nữ, bái sao Khôi, phơi sách phơi áo, chúc trâu sinh nhật các kiểu, bây giờ dường như đều mất hết cả rồi. Tôi còn chưa được trải qua..." Đinh Ninh cảm thán nói.
Phương Chính nói: "Dù là trước kia, cũng không nhiều người trải qua đâu. Những hoạt động này ở miền Nam phổ biến hơn, miền Bắc rất ít. Bần tăng cũng nghe sư phụ bần tăng kể lại, người nói, hàng năm cứ đến đêm Thất Tịch thì giăng đèn kết hoa, con gái tụ tập lại, đứng dưới tán cây bái Chức Nữ, bái sao Khôi gì đó, rất náo nhiệt. Đáng tiếc, nơi bần tăng ở lại không có những văn hóa này, nhiều nhất cũng chỉ là đêm Thất Tịch đi mua mấy con rối đất 'mài uống vui' mà thôi."
"Mài uống vui? Tôi cũng mua rồi, mấy con búp bê cầm hoa sen ấy, nhìn xinh lắm." Đinh Ninh vừa nói vừa cầm điện thoại lên xem giờ, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may..."
"Sao vậy? Có việc gì à?" Phương Chính hỏi.
Đinh Ninh lắc đầu nói: "Không có gì..."
"Chị Đinh Ninh, con thấy trong phòng chị có rương hành lý, chị định đi du lịch à?" Hồng hài nhi đột nhiên hỏi.
Đinh Ninh ngạc nhiên, Phương Chính cũng ngẩn ra, nói: "Ngươi định đi rồi sao?"
Đinh Ninh cười khổ nói: "Hết cách rồi, ba mẹ ta ở nước ngoài lâu rồi, giờ họ tạm định cư bên đó, mấy năm nay không gặp, muốn ta sang ở cùng một thời gian. Chỉ là... không biết thời gian sẽ là bao lâu."
Phương Chính nhìn Đinh Ninh, thiên nhãn mở ra, nhưng không nhìn thấy gì.
Phương Chính lại nhìn công đức của nàng, công đức trên người Đinh Ninh rõ ràng sáng hơn nghiệp lực rất nhiều, tuy không biết nàng đã làm những gì, nhưng chắc chắn nàng là người tốt, lại thường xuyên làm việc thiện. Phương Chính bỗng nhớ lại câu nói văng vẳng bên tai khi xuyên qua Vô Tướng Môn. Đại ngộ! Mục tiêu nhiệm vụ lần này của hắn chính là Đinh Ninh!
"Thỏa mãn tình yêu của một người lương thiện sao? Cái này thật đúng là nan đề mà..." Phương Chính thầm cười khổ.
"Nhất định phải đi sao?" Phương Chính hỏi.
Đinh Ninh ôm gối, nhìn ra xa, nói: "Còn có gì đáng để ta ở lại sao? Ta trước kia vẫn cho là có, cho nên ta đã từ chối họ nhiều lần rồi, lần này chắc không còn lý do gì nữa. Có lẽ ở bên kia đại dương, hạnh phúc của ta đang đợi ta."
Phương Chính im lặng...
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Ninh đột nhiên vang lên, nàng cúi đầu nhìn, rồi nhanh chóng đứng lên, phủi cát trên mông, nói: "Họ đến rồi, ái chà..."
Đinh Ninh vừa đứng lên, chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, suýt ngã, Phương Chính vội đỡ nàng, Đinh Ninh mới đứng vững, cười khổ nói: "Ngồi lâu, đột ngột đứng dậy nên hơi choáng."
Phương Chính khẽ gật đầu, nhưng hắn biết rất rõ, người Đinh Ninh rất nóng! Rõ ràng, nàng không phải ngồi lâu, mà là do sốt cao. Nhưng Phương Chính không nói gì, dù không tiếp xúc nhiều, nhưng với tính cách của Đinh Ninh, rõ ràng không phải người bỏ dở giữa chừng.
Nhìn theo hướng của Đinh Ninh, quả nhiên, trên bờ cát xuất hiện hai bóng người, nhìn thân hình thì hẳn là Vương Luân và Thiệu Hâm Tú, hai người vai kề vai, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định, không tính là thân mật, nhưng đã gần gũi hơn nhiều.
Đinh Ninh liền tranh thủ làm một chiếc đèn dạ quang ném xuống đất, rồi kéo Phương Chính chạy đi.
Đèn dạ quang vừa vặn rơi bên cạnh chỗ gỗ cất, không quá sáng, nhưng lại vô cùng dễ thấy trên bờ cát tối đen này.
Vương Luân thấy ánh sáng ở chỗ này, liền bắt đầu tăng tốc bước chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận