Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1322: Các ngươi dị ứng a?

Lão Triệu trợn mắt, chẳng biết gì. Lão Chu đang leo thang trèo lên thác nghe tiếng động, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bóng đen từ dưới bay lên, nhảy thẳng lên đầu hắn! Hắn ngửa đầu nhìn lên, vừa lúc một trận gió thổi tới, mây đen tản ra để lộ một vầng trăng tròn! Hắn nhìn thấy dưới nền trăng, bóng đen một con khỉ vô cùng rõ ràng, con khỉ giơ một cây gậy! "Gậy? Ta..." Lão Chu vừa định né. Bùm! Phịch! Con khỉ nhìn Lão Chu bên cạnh rơi xuống, đầu cắm vào đống tuyết bất động, nó ném gậy, phủi tay nói: "Chỉ vậy mà dám đến Nhất Chỉ Tự chúng ta trộm đồ? Quá không chuyên nghiệp!" Sau đó, con khỉ dùng dây thừng trói hai người lại, kéo thẳng đến cổng Nhất Chỉ Tự, treo lên một thân cây. Lúc này, Hồng Hài Nhi và cá muối nhanh nhẹn trở về, hai tên gia hỏa mang theo không ít đồ đạc, đều là rau xanh người dân chuẩn bị cho Nhất Chỉ Tự qua mùa đông. Vừa đến cổng, liền thấy con khỉ treo người lên cây, Hồng Hài Nhi buồn bực hỏi: "Sư huynh, hai người này làm sao vậy? Sao lại treo lên cây? Dù sao đây cũng là phật môn, làm vậy có hơi quá không?" Con khỉ kể lại sự tình hai người đã làm, Hồng Hài Nhi nghe xong, lông mày dựng lên, ném túi xuống, mắng: "Hai tên vương bát đản này dám bôi sơn đỏ lên bia đá? Mẹ nó, treo cao lên! Để ta treo!" Cá muối thì lắc đầu nói: "Treo cao vậy làm gì? Chết cóng thì sao?" Hồng Hài Nhi nói: "Vậy thì cứ thế thả bọn chúng à?" Cá muối lắc đầu nói: "Thả thì không thể thả, phải đưa cho cảnh sát xử lý. Nhưng, chúng ta không thể để người ta chết cóng chứ? Ta thấy, chúng ta nên đốt đống lửa dưới bọn hắn, để sưởi ấm cho bọn hắn, cũng thể hiện chúng ta nhân tính một chút. Ta phật từ bi, A Di Đà Phật..." Con khỉ gãi đầu nói: "Ngươi nói nửa ngày, chẳng phải là đồ nướng à?" Cá muối trợn mắt nhìn con khỉ: "Nói gì vậy? Ngươi thấy ai nướng người bao giờ chưa? Coi như nướng, thì đó là sai lầm thiện lương mà chúng ta vô tình tạo ra, không cần thiết phải tổn thất. Dự định ban đầu của chúng ta là tốt mà!" Con khỉ gật gù: "A Di Đà Phật, sư đệ nói rất đúng." Những lời này, lão Triệu và lão Chu trên cây đều nghe được, sau khi nghe xong, cả hai đều khóc! Ai bảo động vật trên núi đáng yêu và dịu dàng chứ? Đây không phải động vật! Cái này đúng là yêu quái! Tức khắc muốn nướng bọn hắn! Vốn tưởng lũ yêu quái nói chơi, ai ngờ bọn này lại thật sự kiếm củi, sau đó treo bọn hắn ở một cái cây lớn tương đối xa bên ngoài chùa, rồi đốt lửa… "Đừng vậy mà! Có gì thì nói, các ngươi hỏi gì chúng ta cũng nói hết." Lão Trương thấy mấy yêu quái định ăn đồ nướng thì sợ thật rồi. Hồng Hài Nhi nghe xong, lập tức vui vẻ, hỏi cá muối và con khỉ: "Các ngươi có gì muốn hỏi không?" Hai tên kia mặt ngơ ngác, theo bản năng lắc đầu, hỏi gì? Con khỉ nói: "Hỏi gì? Có gì mà hỏi, bọn nó trộm đồ thì chúng ta ăn đồ nướng... khụ khụ... Chúng ta cho bọn hắn sưởi ấm, hành động nhân nghĩa thiện lương thế này, ta sắp tự cảm động mình." Lão Trương nghe xong, liền khóc, vốn tưởng bọn này hù mình, muốn hỏi gì đó. Ai dè, mấy tên này, chỉ là, đơn thuần—— muốn ăn đồ nướng! Đúng lúc Lão Trương và Lão Lý sắp sụp đổ thì, cá muối đột nhiên giơ móng kêu lên: "Ta có vấn đề!" Lão Trương và Lão Lý nhìn nhau, thấy được hi vọng trong mắt đối phương, thầm nghĩ: thì ra bọn nó đang hù chúng ta, bọn nó vẫn còn vấn đề, như vậy, chúng ta vẫn còn giá trị, chắc là không chết được. Lão Lý hét lớn: "Hỏi đi! Ngươi cứ hỏi đi, chỉ cần thả chúng ta, nhất định chúng ta biết gì nói nấy!" Cá muối nghiêm trang hỏi: "Các ngươi dị ứng với ớt à? Ta không muốn ăn đồ nướng mà lại thấy lúc thì một đống đỏ, lúc lại một đống đỏ. Với cả, không được chảy nước mũi, hắt hơi!" "Ta cũng có vấn đề, các ngươi dị ứng với cây à?" Con khỉ cũng hỏi. Lão Trương và Lão Lý nghe vậy, mặt đen như than, bọn cháu này, chẳng lẽ chỉ biết ăn thôi à? Hồng Hài Nhi vội ho một tiếng nói: "Đừng có nói lung tung." Lão Trương và Lão Lý lại như thấy hy vọng... Lẽ nào cuối cùng không đùa chúng ta nữa à? Nghe Hồng Hài Nhi nói: "Lửa nhỏ thế kia thì bọn nó chết cóng mất, phải đốt to lên, ví dụ như này…" Nói xong, Hồng Hài Nhi há miệng ra, phun ra một đống lửa, đống củi dưới đáy trong nháy mắt bùng lên cao ngút! Sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên trời, lão Trương và lão Lý chỉ cảm thấy bàn chân vốn đã cóng sắp cứng, giờ thì lại nóng như thiêu đốt, cảm giác mình muốn thành đồ nướng vỉ, cả hai la oai oái lên. Thấy Hồng Hài Nhi phun lửa một màn, cả hai biết, lần này sợ là thật gặp phải yêu quái! "Đừng ăn thịt chúng tôi mà!" "Cứu mạng, yêu quái ăn thịt người!" "Chúng tôi sai rồi, đại ca, các đại gia, tha cho chúng tôi đi."… Đáng tiếc, Hồng Hài Nhi bọn hắn căn bản không để ý tới họ, mà lại tự trò chuyện. Cá muối nói: "Như vậy không được, lửa lớn quá, dễ nướng cháy mất." Nói xong, cá muối há miệng phun ra một cột nước, lửa lập tức nhỏ lại. Con khỉ nói: "Củi không còn nhiều lắm, để ta thêm chút." Nhưng mà, con khỉ chộp được toàn là củi trong đất tuyết, ẩm ướt vô cùng, ném vào đống lửa thì lại thành… Khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời! Lão Trương và lão Lý trên cây, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực, vừa ho vừa chảy nước mắt nước mũi tùm lum, đồng thời khói đen mang theo cái nóng hực hực khiến cả hai mồ hôi nhễ nhại, khóc lóc gần như cạn sức… Dưới cây, cá muối vụng trộm hỏi Hồng Hài Nhi: "Chắc không đùa chết đấy chứ?" Hồng Hài Nhi lắc đầu: "Yên tâm, có ta đây, chúng không chết được đâu. Tội chết có thể miễn, nhưng mà chuyện này, hừ hừ... đủ bọn nó chịu đựng." Lão Trương và lão Lý đang thật sự khóc, đây là lần đầu tiên bọn hắn hối hận vì lên núi trộm đồ. Trước đây bọn hắn nhận lời chủ thuê lên núi trộm đồ, một là, vốn dĩ bọn họ chẳng phải người tốt đẹp gì. Thứ hai, trộm cắp, cũng chẳng phải tội lớn gì, nếu bị bắt, thì đánh thắng thì hù dọa, đánh không lại thì khóc, thì làm bộ thảm thiết, chỉ cần đối phương có chút lương tâm, là có cơ hội trốn thoát. Thứ ba, coi như bị bắt, cũng chẳng bị phạt bao nhiêu. Cho nên, cả năm người bọn họ tới mà chẳng sợ gì cả! Nhưng hiện tại, họ bỗng phát hiện, tính toán nhỏ mọn của mình, đã sai lệch hết! Tính toán của bọn hắn không sai, nhưng đã tính sai một việc, đó là bọn hắn đối mặt không phải người! Mà là yêu quái! Yêu quái thì căn bản không đi theo lẽ thường nào cả! Thấy hai người gần như không thở ra hơi được, lão Lý cuối cùng nhịn không được hét lớn: "Yêu quái đại ca, chúng tôi cũng không muốn tới trộm đâu. Là có người trả giá cao, bảo chúng tôi đến trộm. Các người để chúng tôi nói đi, chúng tôi mà không nói, thì các người ăn thịt chúng tôi, về sau vẫn sẽ có người tới nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận