Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 922: Chạy sai lệch?

Chương 922: Chạy sai đường rồi sao?
Ngày hôm ấy, Chương Tuệ Hân, người trước nay không có tín ngưỡng, bắt đầu tin Phật. Có điều, nàng không cúng Quan Âm, cũng chẳng thờ Như Lai, mà là một tiểu hòa thượng trắng nõn. Bên cạnh tiểu hòa thượng là Đại Lang màu trắng bạc to lớn cỡ con Tiểu Ngưu, oai phong lẫm liệt, hệt như thần thú hộ pháp.
Ngày thứ ba, Khả Khả vừa chạy khắp phòng, vừa gọi: "Ba ba? Ba ba? Ba ba? Ba ba, người đâu rồi?"
Chương Tuệ Hân nhìn con gái như vậy, thở dài, nhẹ nhàng ôm con, nhỏ giọng nói: "Ba ba con đi tu hành, đi giúp những người giống chúng ta. Con phải nhớ, con có hai ba ba, một người đã hy sinh để bảo vệ con, một người luôn bảo vệ con trên thế giới này. Con hạnh phúc lắm, vì có hai ba ba yêu con…"
Khả Khả vừa nghe vừa gật đầu, rồi khóc. Cuối cùng, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Phương Chính đi rồi, hình như Chương Tuệ Hân cũng bắt đầu mất tập trung, mấy công việc đều không vừa ý. Nhưng để sống sót, nàng vẫn phải đi làm. Kết quả, khi làm việc, nàng luôn bị người chỉ trỏ, lén lút bàn tán sau lưng, cuối cùng bị cho nghỉ việc. Điều này làm nàng vô cùng nghi hoặc...
Phương Chính đi rất nhanh, Độc Lang còn chạy nhanh hơn. Một người một sói theo đường lớn Vĩnh Châu ra ngoài, đến đường cái lạnh lẽo rồi đi về phía nam.
Trên đường, Phương Chính thấy hơi chán nên lấy điện thoại ra xem, lập tức ngây người. Trên Wechat hiện 99+ thông báo màu đỏ chót. Bạn bè của Phương Chính không nhiều, cơ hội nhận nhiều thông báo thế này rất hiếm. Trước kia, nhóm làm truyền hình từng náo nhiệt một thời gian, ngày nào cũng 99+. Sau này, có lẽ vì hết mới lạ hoặc mọi người bận rộn nên ít trò chuyện hơn. Giờ, người nói chuyện đã không còn mấy...
Còn những người khác, điển hình là không có việc thì chẳng tìm Phương Chính, quả thực rất ít khi nói chuyện.
Lần này đột nhiên lên đến 99+, bản năng mách bảo Phương Chính rằng có chuyện xảy ra.
Mở ra xem thì thấy Triệu Đại Đồng, Mã Quyên, Phương Vân Tĩnh cùng nhiều người lớn khác, thi nhau nhắn tin cho hắn.
Triệu Đại Đồng nhắn nhiều nhất, câu đầu tiên đã là: "Đại sư, nghe nói ngươi có đối tượng? Kết hôn rồi à? Trên m·ạ·n·g đồn ngươi ngâm quả phụ, ghê thật đấy!"
Phía sau còn kèm mấy tấm ảnh. Phương Chính xem mà mặt mày đen lại!
Mấy tấm đầu còn được, đều là chụp lén. Nhưng trong đó có một tấm, rõ ràng là cảnh hắn đang bày đ·ồ g·ốm! Nhớ lại lúc ấy mình tạo dáng trên quảng trường để người ta đập, lập tức cả vạn con Tào mẹ nó chạy ngang qua. Hắn nghĩ thầm, lúc đó người ta chắc xem mình là đồ ngốc rồi.
Nhìn tiếp mấy tấm ảnh sau, có ảnh sấy khô t·h·ị·t, Phương Chính hoàn toàn hết cách.
Mã Quyên thì nhắn thẳng: "Đại sư Phương Chính, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn ủng hộ anh! Nhưng anh xem Microblogging đi, ồn ào trên t·h·i·ê·n hạ rồi."
Xem xuống dưới thì thấy, hầu như ai cũng bảo hắn xem Microblogging.
Phương Chính đành phải mở Microblogging trước, kết quả nhận cả đống tin nhắn riêng, toàn link.
Phương Chính tiện tay ấn mở một link, lập tức vào Microblogging của Vô Vi Vô Cực thượng nhân. Bài đầu tiên chính là bức họa kiếm báu của Vô Vi Vô Cực thượng nhân, tuyên bố muốn c·h·é·m hắn. Xem xuống dưới thì mặt hắn càng đen hơn…
Độc Lang thấy Phương Chính ngẩn người, cũng nhào tới, đứng thẳng lên, đưa cái đầu to nhìn vào. Xem xong, Phương Chính còn chưa lên tiếng thì Độc Lang đã chửi: "Mấy tên vương bát đản này, quá súc sinh đi? Cái gì cũng không biết, toàn dựa vào một tấm ảnh, còn lại là do đoán à? Không tìm chút chứng cứ gì à?"
Phương Chính thở dài: "Chứng cứ? Người ta muốn hiệu ứng này, ăn theo nhiệt độ để tăng nhân khí. Đúng là, đầu tiên chỉ cần một bức ảnh, còn lại để dân mạng tự bịa, chính là cái loại người như Vô Vi Vô Cực thượng nhân này. Không ngờ, trước đó kiếm chuyện với ta vốn chưa đủ, giờ còn gặp cái kiểu ăn theo nhiệt độ lung tung này."
Độc Lang lập tức kêu lên: "Sư phụ, chuyện này chúng ta không thể nhịn được à? Hay là mình g·i·ế·t đến đó, dạy hắn một bài học?"
Phương Chính lắc đầu: "Đâu dễ vậy? Nếu chạy qua đánh thì phiền phức to."
"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi không dùng thần thông được sao? Để hắn nói thật ra thì có phải xong không?" Độc Lang nói.
Phương Chính liếc nó: "Một chút lại đòi thần thông, não ngươi bị bọ hung ăn rồi à?"
"Ấy, sư phụ, người ngốc rồi? Bọ hung thì toàn ăn c·ứ·t, sao có thể… Ách..." Độc Lang nói đến đây thì mặt mày đen lại.
Phương Chính thì ra vẻ ta đây không nói gì, cất điện thoại, chắp tay sau lưng đi.
Độc Lang lắc đầu, thở phì phò hai tiếng rồi đuổi theo, kêu lên: "Sư phụ, cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Phương Chính cười ha ha nói: "Người ta vẫn nói thế giới này đen tối, vi sư đây muốn tự mình thử xem đạo này có đen như vậy không. Vi sư tin tưởng, công đạo ở trong lòng dân, trời xanh có mắt, chỉ là lời đồn thổi mà thôi, vi sư không tin chúng có thể nhảy nhót được bao lâu!"
Độc Lang nhếch mép nói: "Sư phụ, người khác nói câu này thì ta tin, ngươi mà nói câu này, sao ta cứ có cảm giác ngươi đang tính toán gì đó thế?"
Phương Chính liếc Độc Lang, sờ qua cây gậy ven đường, Độc Lang thấy vậy liền chạy biến, Phương Chính hét lớn: "Dám nghi ngờ sư phụ ngươi? Đáng đ·á·n·h!"
"Ngao ô ô ô..." Độc Lang một đường kêu quái rồi chạy bay.
Người lái xe trên đường thấy hai bóng trắng chạy vụt qua, đều theo bản năng liếc qua đồng hồ đo rồi tự nhủ như gặp quỷ: "Má nó, là 60 mã à? Chẳng lẽ đồng hồ đo hỏng? Ấy, hai thứ vừa chạy qua đó là cái gì?"
Bọn tài xế phát hiện ra một điều khó chịu là bọn họ không tài nào nhớ nổi hình dáng hai thứ vừa rồi. Thế là, họ lắc đầu, cho rằng mình hoa mắt.
Cứ thế mà chạy, trước mặt có camera đo tốc độ, Phương Chính sững sờ: "Hệ thống, cái Nhất Mộng Hoàng Lương của ta không có tác dụng gì với cái đồ này sao?"
Hệ thống lười nhác nói: "Thuật thôi miên bình thường, cách màn hình, chỉ cần ngươi làm theo hướng dẫn hoặc nhìn một hình ảnh là bị thôi miên. Ngươi dùng thần thông, chẳng lẽ ngươi thấy thần thông không bằng thuật thôi miên thông thường à? Hơn nữa, thần kinh ngươi cũng quá lớn rồi, lúc trước ngươi dùng thần thông chạy lung tung trước ống kính còn quên rồi à?"
Lúc này, Phương Chính mới nhớ, hắn từng không ít lần dùng thần thông trước ống kính khi giúp Vương Đại Hữu, kết quả chẳng có chuyện gì. Nghĩ vậy, Phương Chính an tâm đuổi theo Độc Lang, một đường điên cuồng chạy. Dù không dùng được thần thông, nhưng hắn có một thân quái lực, tốc độ bùng nổ như đạn pháo, lao đi chục mét, tuyệt không thua gì Độc Lang.
Vừa chạy, Phương Chính cũng không cầm điện thoại lên xem nữa, càng chạy càng thoải mái. Độc Lang có lẽ đang trả thù vì Phương Chính không cho nó ăn t·h·ị·t nên vừa chạy vừa lao ra khỏi đường cái, thấy núi thì leo, gặp bụi cỏ thì chui vào. Phương Chính cũng ham vui, đi theo Độc Lang chạy như bay, tiện thể giải tỏa nỗi khổ ly biệt trong lòng.
Một bên đuổi, một bên chạy, khi Phương Chính hoàn hồn thì trời đã xế chiều. Ngẩng đầu nhìn, hắn lập tức trợn tròn mắt! Dãy núi bốn phía vô cùng cao lớn, không giống những sườn đồi nhỏ ở Vĩnh Châu! Xung quanh núi non trùng điệp, những đỉnh núi xa xôi dường như che nửa bầu trời. Những bóng núi đen như những con quái thú khổng lồ, gây áp lực lớn. Thấy cảnh này, Phương Chính suýt tưởng mình chạy về Đông Bắc. Nhưng nhìn lại cây cối xanh biếc thì mới biết mình vẫn còn ở phương Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận