Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 05: Một con giày

Thật ra, việc này khiến Phương Chính tức không nhẹ, nếu không phải hệ thống liên tục cảnh báo, phạm giới sẽ bị trừ điểm, còn có thể bị liệt dương! Phương Chính đã muốn lấy gạch ra, đập xuống... Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên: "Được rồi, Mã Quyên, Triệu Đại Đồng, các cậu đừng ồn ào nữa. Người ta chỉ nói một câu, chứ có nói chúng ta phải bỏ tiền ra đâu. Hãy rộng lượng bỏ qua đi." Phương Chính nghe xong, trong lòng ấm áp, thầm nghĩ: "Quả nhiên vẫn có người công bằng, thảo nào cô nương này dung mạo xinh đẹp, người tốt, lại còn xinh đẹp nữa!" Nhưng ngay sau đó Phương Chính liền hối hận. Chỉ nghe Phương Vân Tĩnh tiếp tục nói: "Haizz, tiếc là tên hòa thượng kia có vẻ ngoài đẹp trai, được kế thừa chùa chiền mà không lo tu Phật pháp, lại học mấy trò giả danh lừa bịp..." Phương Chính lập tức nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ: "Ta còn oan hơn cả Đậu Nga! Ta lừa gạt ai chứ? Tổ cha nó, nói một câu hảo tâm nhắc nhở lại thành ra thế này sao? Đến mức thế ư?" "Đinh! Đây chính là lý do Đường Tam Tạng phải trả tiền để lấy chân kinh. Lời Phật Tổ, há có thể tùy tiện truyền bá? Truyền dễ dàng, thì cũng chẳng đáng giá, thậm chí còn không được người cảm kích." "Hệ thống huynh, lần này ngươi cuối cùng cũng nói được một câu có lý! Thôi được, sau này ta cũng không tùy tiện nói thiên cơ nữa, có một số người, đáng đời chịu tội." Phương Chính hậm hực nói. "Đinh! Hữu nghị nhắc nhở, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đó là đại công đức! Có thể thêm không ít điểm đấy." "Cái gì? Nàng sẽ chết sao?" Phương Chính ngẩn người. "Đinh! Đường núi Nhất Chỉ sơn hiểm trở, nếu như bị thương nặng, trong tình huống không có ngoại lực trợ giúp, nàng không sống được đến khi xuống núi đâu." "Cái này... Được rồi, ta là người lớn không chấp trẻ con. Mà nói, chùa miếu mới trùng tu xong, nếu chết người, sau này cũng đừng mơ tới chuyện hương khói gì nữa..." Phương Chính thở dài, quay người trở về. Lúc Phương Chính trở về, Triệu Đại Đồng đang đứng dưới cây bồ đề, sờ vào thân cây, miệng tấm tắc lấy làm lạ: "Kỳ quái thật, đây là cây bồ đề thật à. Sao giữa mùa thu lại nảy mầm, cái cây này là muốn chết hả? Quả nhiên là cây giống miền Nam, chưa quen khí hậu miền Bắc, rối loạn hết cả rồi..." Thấy Phương Chính trở về, Triệu Đại Đồng lập tức cảnh giác nhìn Phương Chính, quát hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi lại tới làm gì? Nói cho ngươi biết, chúng ta không xem bói, không thắp hương, chỉ là đi dạo thôi!" Phương Chính cười nhạt nói: "Các ngươi muốn xem bói, ta cũng không có cách nào xem cho các ngươi. Các ngươi muốn thắp hương, trên bàn thờ có đấy, hương bình thường thì miễn phí, còn hương cao cấp thì hai trăm đồng một nén, đốt hay không, tùy các ngươi." Nói xong, không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Đại Đồng, Phương Chính đứng ở trước cái bậc thang mà Mã Quyên sẽ va vào, nghĩ ngợi rồi cởi giày ra, đặt lên vị trí đó. Sắp vào đông rồi, giày của Phương Chính cũng là giày vải bông. Đi hơi nóng, nhưng không đi lại có chút lạnh. Phương Chính vốn định cởi tăng bào ra đặt ở đó, nhưng nghĩ lại, làm vậy chắc chắn sẽ bị xem là lưu manh, còn có thể bị cái cô nàng tính nóng kia đánh cho một trận thì chẳng phải là càng thêm thiệt thòi sao. Còn chuyện ra hậu viện lấy đồ, hắn lười đi... "Tiểu hòa thượng, ngươi đang làm gì vậy?" Triệu Đại Đồng khó hiểu nhìn Phương Chính. Phương Chính nói: "Thiên cơ bất khả lộ, đây là chùa chiền của ta, ta làm gì thì tự nhiên có lý của ta. Đừng động vào đồ của ta..." Phương Chính vừa nói xong, đột nhiên ngây người, trong mắt hắn hiện lên hình ảnh, chỉ thấy Triệu Đại Đồng trượt chân, từ trên đường núi trực tiếp ngã xuống. Cũng may tên này thân hình như trâu, lúc mấu chốt tóm được một cành cây, mới không ngã chết, nhưng lại bị treo lơ lửng giữa không trung, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. "Tiểu hòa thượng, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cho ngươi biết, ta không thích nam nhân đâu!" Triệu Đại Đồng bị ánh mắt nhìn thẳng của Phương Chính làm cho hơi sợ. Phương Chính cười nhạt một tiếng, nhìn Triệu Đại Đồng một lần nữa rồi lắc đầu, quay người rời đi. Triệu Đại Đồng thì bị cái nhìn "Thâm tình" kia làm cho cả người run rẩy. Phương Chính vừa đi vừa nói: "Đừng động vào giày của ta, nếu không phạt năm trăm đồng đấy!" "Sao ngươi không đi cướp luôn đi? !" Triệu Đại Đồng tức giận hét lên, nhưng mà Phương Chính nói đúng, đây là chùa chiền của hắn, hắn lập quy tắc, Triệu Đại Đồng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể làm gì hắn được. Dù vậy, Triệu Đại Đồng không phục, cười lạnh nói: "Ngươi cố tình đặt ở đó, để Vân Tĩnh bọn họ đá phải, sau đó thừa cơ kiếm tiền hả? Có ta ở đây, ngươi đừng mơ, ta cứ đứng đây mà xem, xem ngươi còn bày ra trò gì nữa!" Đúng lúc này, Mã Quyên, Phương Vân Tĩnh, Hồ Hàn ngắm nghía Bồ Tát xong đi ra. Mã Quyên đi trước nhất, mặt ghét bỏ nói: "Lại là tượng Quan Âm đưa tử, chán thật, bọn mình đến bạn trai còn chưa có, thì cầu con cái làm gì chứ? Đúng là..." Đang nói thì Mã Quyên bị trượt chân, kết quả chân sau không đuổi kịp, thân hình nghiêng một cái, hét lên một tiếng: "Á!" "Cẩn thận!" Triệu Đại Đồng cũng giật mình, lên tiếng nhắc nhở thì đã muộn. Bịch! Mã Quyên đụng đầu vào bậc thang, xoay người ngã xuống đất, ôm đầu kêu: "Ôi, đau quá! ôi... Cái gì đây? Thối quá..." Vừa phàn nàn, Mã Quyên tiện tay chộp lấy vật vừa đụng phải, nhìn thì lại là một chiếc giày, lập tức nổi cáu: "Ai mà vô ý thức thế này? Vứt giày lung tung vậy?" "Là của bần tăng." Đúng lúc này, một cái đầu trọc xuất hiện trước mặt Mã Quyên, sau đó cầm chiếc giày trong tay nàng đi mất. Chờ nàng hoàn hồn lại, định mắng lên thì Phương Chính đã nhanh chân, ba bước hai bước đi vào phật đường, vòng ra sau. Mã Quyên mặt khó chịu, lầm bầm chửi phá chùa miếu, phá hòa thượng các kiểu. Còn Triệu Đại Đồng thì mặt đầy kinh ngạc nhìn theo hướng Phương Chính rời đi, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, Phương Chính cởi giày, đặt xong, sau đó Mã Quyên ngã vào... Đây là trùng hợp ư? Triệu Đại Đồng rất muốn nói đó là trùng hợp, thế nhưng trước đó, Phương Chính đã nói Mã Quyên có họa sát thân. Nếu như Phương Chính không đặt giày ở đó, với góc cạnh của cái bậc thang kia, có lẽ Mã Quyên đã máu me be bét tại chỗ rồi. Chẳng phải đây là họa sát thân ư? Không chỉ Triệu Đại Đồng ngây người, Triệu Vân Tĩnh cũng ngẩn người, nhìn chiếc bậc thang trên mặt đất, nhìn trán của Mã Quyên, lại quay đầu nhìn Phương Chính đã biến mất, hỏi Triệu Đại Đồng: "Triệu Đại Đồng, lúc chúng ta vào có thấy đôi giày nào đâu, cái giày này từ đâu ra thế?" Triệu Đại Đồng cười khổ nói: "Ta nói, có thể các cậu không tin, là tên tiểu... Khụ khụ, là vị trụ trì kia cố tình cởi một chiếc giày ra đặt lên bậc thang đó đấy." "Cố tình đặt cái đồ thối này làm bẩn tao sao? Hay là cố tình làm tao buồn nôn hả?" Mã Quyên tức tối kêu lên. Còn giờ phút này, Phương Chính thì đang trong bụng nở hoa, ngay lúc Mã Quyên đụng vào giày của hắn, hắn nhận được thông báo của hệ thống. "Đinh! Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, hệ thống ban thưởng cho ngươi một lần rút thưởng miễn phí, coi như khích lệ!" Phương Chính lập tức cười: "Hóa ra còn có chỗ tốt này cơ à? Sao ngươi không nói sớm? Ây da, trước hết không rút thưởng, vẫn còn một cơ hội rút thưởng đang chờ ta lĩnh đây... Khụ khụ, không đúng, còn có một người đang chờ ta đi cứu mới đúng, cứu người quan trọng, không nói nhiều với ngươi. Dây thừng của ta đâu nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận