Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 714: Xuất phát, thau cơm khô

"Phương Chính trụ trì, ngươi sẽ không thật sự tính toán dùng nước tiểu trẻ con chứ?" Triệu cảnh sát hỏi Phương Chính.
Phương Chính trong lòng cười khổ, hắn dùng cái rắm gì mà nước tiểu trẻ con! Hắn có phải đạo sĩ đâu! Bất quá, đây là một cái bậc thang rất tốt, nhưng một khi thừa nhận thì sợ là sẽ bị sét đánh mất. Thế là Phương Chính lập tức thi triển tuyệt chiêu cười mà không nói gì! Về phần hàm nghĩa trong đó, tự các ngươi lĩnh ngộ đi. Quả nhiên, Phương Chính cười như vậy, mọi người đều cho rằng Phương Chính là đang tính toán nước cờ này…
Bao Vũ Lạc tuy nói hung dữ, nhưng Hồng Hài Nhi dù sao cũng là đệ tử của Phương Chính, Phương Chính nói không thả người thì nàng cũng không thể trắng trợn cướp người được? Chỉ có thể tức giận ngồi một bên nói: "Nếu như chuyện không xong thì ta sẽ đưa nó đi trước! Ngươi theo sau!"
Phương Chính bất đắc dĩ cười, hắn theo sau thì theo sau vậy.
Mấy người đang nói chuyện, mặt trời đã xuống thấp dần, Tống thôn trưởng mang cơm tối tới, ngoại trừ Hồng Hài Nhi hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, những người còn lại đều chưa ăn gì, chỉ ngóng cổ nhìn về phía khu vực có chiếc thùng cơm khô. Đúng lúc này, Phương Chính cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua…
Cao lão Ngũ và những người khác không khỏi rùng mình, Lý cảnh sát lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thứ kia tới rồi à? Xem trên ti vi, trước khi có quỷ, đều có gió lạnh."
Phương Chính không nói gì.
Lý cảnh sát cho rằng Phương Chính đã chấp nhận, Triệu cảnh sát và Bao Vũ Lạc cũng có chút sợ hãi. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường, là cảnh sát ở nông thôn mà thôi, dù Bao Vũ Lạc không sợ bọn lưu manh, nhưng đối với những thứ không biết này vẫn khiến họ run sợ.
Hồng Hài Nhi lẩm bẩm: "Gió lạnh này từ dưới chân truyền đến, dưới lòng bàn chân càng lạnh hơn."
Cao lão Ngũ vội nói: "Ta nhớ ra rồi, ngày hôm đó ta cứu người, cũng là như thế này, dưới chân mát lạnh! Phải cẩn thận!"
Lời này vừa thốt ra, Lý cảnh sát, Triệu cảnh sát, Bao Vũ Lạc càng run sợ hơn, Lý cảnh sát nhìn về phía Phương Chính hỏi: "Phương Chính trụ trì, ngươi có thấy gì không?"
Lúc này Phương Chính đã mở thiên nhãn, quét ngang bốn phía, không thấy cọng lông nào! Tiếp đó dùng huệ nhãn vẫn không thấy gì! Cuối cùng nhìn về phía Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi khẽ lắc đầu, hắn cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, về phần tà khí? Cọng lông cũng không thấy! Hắn còn có chút thất vọng.
Khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, mấy người đã sớm nối xong dây điện để thắp sáng đèn, một đèn pha chiếu về phương xa, cuối con đường tối đen, chẳng thấy gì cả, gió lạnh thổi khiến mấy người cảm thấy càng lạnh hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Phương Chính dẫn Hồng Hài Nhi trở lại trong thôn dạo một vòng, phát hiện lũ mèo đều không xuống đất mà đều trèo lên tường.
"Sư phụ, xem ra lũ mèo rất cảnh giác, cũng cảm thấy dưới đất không thích hợp nên mới lên trên tường." Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào chứ?"
Đi dạo một vòng rồi trở lại thôn khẩu, Lý cảnh sát và Triệu cảnh sát đã đứng trên mặt bàn, đèn pha cũng được đặt ở trên đó, như vậy có thể nhìn xa hơn, đồng thời tránh cảm giác lạnh lẽo dưới chân. Bao Vũ Lạc thì ngồi đó, có vẻ hơi bất an. Thấy Phương Chính và Hồng Hài Nhi trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nói: "Cuối cùng cũng trở về."
"Phương Chính trụ trì, ngươi trở về rồi. Nếu không trở lại, bao cảnh sát đã định vào trong thôn tìm ngươi." Cao lão Ngũ đứng tại đó, giống như một cột điện người, cười ha hả nói.
Lý cảnh sát và Triệu cảnh sát cầm bộ đàm kêu sột soạt, thỉnh thoảng có tiếng người hỏi thăm, rõ ràng không chỉ có bọn họ khẩn trương, mà cả những người ở phía sau cũng lo lắng. Ai cũng không muốn có người gặp chuyện…
Nghe Cao lão Ngũ nói vậy, Phương Chính khẽ gật đầu với Bao Vũ Lạc, hắn biết cô gái này có tấm lòng lương thiện. Về phần thành kiến của cô với Phương Chính, Phương Chính không có cách nào giải thích, chỉ có thể để thời gian chứng minh tất cả.
Đúng lúc này, Bao Vũ Lạc đột nhiên hơi nhức đầu, xoa đầu nói: "Sao lại hơi chóng mặt thế?"
Phương Chính nghe vậy, vội vàng đi qua nói: "Ngươi không sao chứ?"
"Không, ta chỉ hơi chóng mặt... Ta muốn nằm xuống một lát." Bao Vũ Lạc đang nói thì mắt đã bắt đầu nhắm lại.
Cao lão Ngũ nhanh tay đỡ lấy, nói: "Hôm qua người trong thôn chúng ta cũng có cảm giác này, Phương Chính trụ trì, thứ kia đến rồi! Ngươi mau nghĩ cách đi!"
Phương Chính nhìn quanh bốn phía, có thấy gì đâu! Hồng Hài Nhi cũng buông tay, tỏ vẻ không thấy gì cả.
"Ngươi mau đưa bao cảnh sát đi, bần tăng ở đây chờ." Phương Chính nói.
Cao lão Ngũ gật đầu, vội vàng khiêng Bao Vũ Lạc chạy như điên.
Vụ náo loạn này khiến Lý cảnh sát, Triệu cảnh sát cũng đổ mồ hôi lạnh, đứng ở trên bàn, vẫn chưa an tâm với mỗi đèn pha, họ còn lấy cả đèn pin ra quét loạn xung quanh, đồng thời báo cáo tình hình với cấp trên. Cũng may, sau chuyện của Bao Vũ Lạc thì không có chuyện tương tự nào xảy ra nữa. Cứ chờ đến nửa đêm, đều bình an vô sự…
Sau nửa đêm, Cao lão Ngũ chạy về: "Ta đã đưa bao cảnh sát đến bệnh viện rồi, cũng kỳ lạ, vừa ra khỏi thôn không lâu thì cô ấy đã tỉnh. Cô ấy còn muốn quay lại, ta không cho, đúng lúc xe cứu thương đến nên bác sĩ đã cưỡng ép đưa đi."
"Đi là tốt rồi, bớt lo." Phương Chính thầm nói.
Cao lão Ngũ nói: "Đúng rồi, cô ấy muốn ta đưa Tịnh Tâm ra ngoài."
Hồng Hài Nhi đảo mắt nói: "Ta có chuyện gì đâu mà phải ra ngoài?"
Cao lão Ngũ gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói: "Cũng phải..."
Cứ như vậy, mấy người lại tiếp tục thức đêm canh gác, cho đến hừng đông cũng không có gì bất thường xảy ra.
Ngày hôm sau, một nhóm cảnh sát khác đến thay Lý cảnh sát và Triệu cảnh sát, Cao lão Ngũ cũng đi tìm chỗ ngủ nghỉ ngơi.
"Sư phụ, chúng ta phải làm sao đây?" Hồng Hài Nhi ngáp một cái, đi theo sau Phương Chính hỏi.
Phương Chính nhìn về phía chiếc thùng cơm khô ở xa nói: "Đã không tìm được nguyên nhân ở đây thì chúng ta đến tận gốc rễ xem, ta tin rằng nhất định sẽ có câu trả lời."
"Đến thùng cơm khô?" Hồng Hài Nhi kinh ngạc nói. Phương Chính gật đầu: "Không sai, chính là đến thùng cơm khô!"
"Tốt!" Hồng Hài Nhi lập tức giơ hai tay lên! Ngay cả vẻ bối rối ban đầu cũng tan biến, gia hỏa này nhàn quá lâu rồi, hiếm lắm mới có thứ gì đó có chút tính thử thách, tự nhiên vui vẻ vô cùng. Về phần mệt mỏi? Hắn là một Yêu Vương, việc ngủ hay không ngủ đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nhắm mắt lại, thở một cái là tất cả mọi thứ trong cơ thể có thể hồi phục bình thường. Về phần ngủ ở đây, hoàn toàn chỉ là thuận theo lẽ thường, nếu không ba canh giờ đêm không đi ngủ, cứ trừng mắt ở trên đỉnh núi thì có thể làm gì chứ?
Hai người ăn ý, sau khi từ biệt Tống thôn trưởng, dưới ánh mắt lưu luyến của Tống thôn trưởng đã rời khỏi Tuyết Thôn.
Trong mắt Tống thôn trưởng, Bao Vũ Lạc bị tà khí hại là sau khi Phương Chính rời đi mới bị. Trong thời gian Phương Chính còn ở, mọi việc đều bình an vô sự. Điều này cho thấy, Phương Chính có thể trấn trạch trừ tà… Thấy một vị Phật sống như vậy đi, trong lòng ông tự nhiên có chút thấp thỏm. Bất quá ông cũng biết, Phương Chính cả đêm không ngủ, dù sao cũng phải để người ta nghỉ ngơi tử tế. Chỉ có điều, từ giờ trong thôn không có Cao lão Ngũ không sợ tà, cũng không có Phật sống Phương Chính, những người còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận