Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 88: Heo làm sao không lên cây đâu?

Chương 88: Sao h·e·o lại không biết trèo cây? Độc Lang chân mềm nhũn, hắn thề, hắn chỉ muốn tìm một chỗ nằm sấp thôi, với lại, hắn là sói! Không phải người, bái Phật kiểu gì? Bất quá, Phương Chính vừa nói hết ra, Độc Lang cũng thông minh, hiểu được ý của Phương Chính, liền kiên trì đi vào Phật đường. Lưu Đào cùng Ngô Hải nhìn nhau, đuổi theo sát. Phương Chính mỉm cười, thong thả đi theo. Độc Lang tiến vào Phật đường, suy nghĩ, làm một con sói thì bái Phật như thế nào cho tốt! Càng nghĩ, cũng chẳng có ông tổ nào của loài sói truyền lại cho hắn cái môn nghề này! Đường cùng, chân trước dùng sức đạp một cái, đứng thẳng người lên! Lưu Đào, Ngô Hải cùng thợ quay phim tập thể trợn tròn mắt! Đồng thời thầm nghĩ: "Con sói này không phải thật muốn bái Phật đấy chứ?" Gần như cùng lúc, Độc Lang liều mạng điều chỉnh cơ bắp, phù phù quỳ xuống! Chỉ là không đứng vững, phần trên người đi theo nằm sấp xuống, phù một tiếng, cằm đập xuống đất, nước mắt sắp rơi ra... Phương Chính thấy vậy, nhếch miệng, âm thầm lẩm bẩm: "Khá lắm, bỏ công sức thế? Tối nay thêm đồ ăn!" Lưu Đào thì nuốt nước bọt nói: "Không cần thành kính vậy chứ? Chậm một chút không được sao?" Độc Lang liếc Lưu Đào, thầm nghĩ: "Ta cũng muốn vậy..." Độc Lang liên tục giày vò ba lần, Lưu Đào cùng Ngô Hải hoàn toàn trợn tròn mắt, cuối cùng Độc Lang đứng lên, nhìn một chút hương. Hương bình thường quá nhỏ, nó chơi không quen, hương cao lại quá đắt, với sự hiểu biết của hắn về Phương Chính, hắn mà dám động vào hương cao thì chắc chắn sẽ bị cắt xén lương thực! Thế là, Độc Lang vẫy đuôi một cái, gia chỉ có thể làm những việc này thôi, còn lại thì thực sự bất lực. Độc Lang ra ngoài, Lưu Đào cùng Ngô Hải đang chắn ở cửa thấy vậy, vội vàng tránh ra. Độc Lang lại liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên ra khỏi đại môn chùa, chạy mất dạng. Lưu Đào, Ngô Hải, thợ quay phim ba người cùng nuốt nước bọt, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi... Phương Chính tiến lên phía trước nói: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các ngươi thấy đó, con sói này hoàn toàn chính x·á·c không liên quan gì đến bần tăng nhiều. Nó chỉ là một kh·á·c·h hành hương đến chùa mà thôi, bản thân nó vẫn là một con dã lang." Lưu Đào cười khổ nói: "Cái này... Thôi, ta vẫn là về xin ý kiến rồi nói sau. Tiểu... Đại sư, ta xin cáo từ trước." Lưu Đào muốn đi, Ngô Hải còn có thể nói gì, vội vàng cáo từ, một đoàn người vội vàng xuống núi. Phương Chính nhìn bóng lưng ba người đi xa, nhướng mày, chuyện này chắc chắn không phải là không có lửa thì sao có khói, nhất định là có người ở sau lưng làm loạn, nếu không không đến mức dẫn cả ngành chấp p·h·áp tới đây. Phương Chính mở Wechat, liên hệ với Hầu Tử, so với Vương Hữu Quý trong thôn, Hầu Tử ở huyện thành rõ ràng nắm bắt thông tin nhanh nhạy hơn chút. Phương Chính hỏi một chút, Hầu Tử lập tức trả lời: "Đại sư, chuyện này ngươi không biết sao? Ai da, chẳng phải do mấy tên khốn kiếp ở trong huyện làm ra, trên núi chịu khổ, xuống núi liền nói lung tung đó sao. Còn có cái thằng nhãi Trần Tĩnh kia, p·h·át một t·h·i·ê·n tin tức, thao thao bất tuyệt bôi đen chùa miếu của các ngươi, thằng nhãi này cũng không thiếu công sức trong chuyện này." Phương Chính dựa theo chỉ dẫn của Hầu Tử, tìm được tin tức địa phương, quả nhiên bản thảo do Trần Tĩnh p·h·át vẫn còn ở trên đó, phía dưới bình luận cả mấy trăm cái. Là một tân binh nhỏ ở địa phương, có nhiều lượt xem thế này đã coi như là không tệ rồi, bình thường thì cơ bản đều là vắng khách. Ấn vào xem một chút, mặt Phương Chính đen lại! Trần Tĩnh nói chuyện, không phải khen những chuyện vớ vẩn, thì là viết linh tinh một trận, đem rất nhiều chuyện thôn khác gặp phải sói tấn công cũng làm vào, thậm chí cả chuyện từ thế kỷ trước! Hiện tại thì lại cứ b·ó·p, rồi lại nhét hết vào đầu của Phương Chính! Bất quá những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, trên núi của Phương Chính thực sự có sói! Điểm này, đủ để gây chú ý đến các ban ngành liên quan. Phương Chính lại tra xét các điều luật liên quan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần xác định Độc Lang là hoang dại, đồng thời không có gây ra uy h·i·ế·p gì cho thôn dân ở Sơn Hạ, thì chuyện này cũng sẽ trôi qua. Cũng sẽ không có ai đến săn g·iết hoặc là bắt Độc Lang. Nếu Phương Chính muốn nuôi Độc Lang, thì lại có chút phiền phức, ở giữa khó tránh khỏi phải nói dối cái gì đó... Còn phải làm giấy chứng nhận. Phương Chính không thể xuống núi, giấy chứng nhận thì làm thế nào được, mà các khâu ở giữa lại quá nhiều, nên dứt khoát từ bỏ. Cứ để Độc Lang là một con sói hoang cũng được... Bất quá Phương Chính trong lòng đã có tính toán, ngày sau mặc kệ ai hỏi, con sói này không phải là do hắn nuôi, nó chỉ là một kh·á·c·h hành hương! Như vậy cũng không tính là nói dối, mối quan hệ giữa hắn và Độc Lang thực sự không phải là nuôi hay không nuôi, quan hệ này có chút phức tạp... Ở Sơn Hạ, Lưu Đào cùng Ngô Hải xem như t·h·ả·m rồi. "Sói biết bái Phật? Sao ngươi không nói h·e·o biết trèo cây?" Lãnh đạo của hai người gần như dùng lời giống nhau đang gầm th·é·t hai người. Lưu Đào nói: "Cục trưởng, thật mà, chính mắt ta nhìn thấy." "Nhân lúc ta chưa sinh khí, tự giác ra ngoài nhận xử lý đi." Cục trưởng vừa gọi điện thoại, vừa nổi giận nói. Từ sau giải phóng tới giờ không cho phép thành tinh, tên này vậy mà dám chạy đến nói với hắn sói biết bái Phật? Đánh c·hết hắn cũng không tin! "Ôi chao, giỏi lắm nhỉ? Tôi mà tự ra ngoài lĩnh xử lý á? Đi, anh tan tầm về mang ba cái ván giặt đồ về cho tôi! Đừng tưởng tôi không biết, ván giặt đồ nhà tôi là do anh lén lút ném đi đấy!" Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ. Mặt Trần cục trưởng đỏ bừng, vội ra hiệu cho Lưu Đào ra ngoài. Đồng thời tranh thủ giải thích với bà vợ. Lưu Đào nào chịu như vậy mà đi ra ngoài? Làm như thế, chẳng phải là giải thích không rõ ràng, còn phải nhận thêm khiển trách hay sao, bèn lấy máy quay ra phát hình trước mặt Trần cục trưởng. Nhìn thấy màn Độc Lang quỳ lạy kia, Trần cục trưởng suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, nuốt nước bọt, mặc kệ giọng bên kia điện thoại, lau mồ hôi trán nói: "Các người đừng nói gì nữa, ta muốn yên tĩnh." "Yên tĩnh là ai? Còn không cho tôi nói à? Được đấy! Trần Tam Mạnh, anh muốn lên trời rồi à!" "Không phải, ta không có nói đến cái cô Yên Tĩnh kia! Ta nói là muốn yên tĩnh!" "Yên Tĩnh á? Con gái của lão An đầu ấy hả? Tốt đấy, các anh bắt đầu khi nào thế?" "Ta... Ta nói là, ai da... Ngươi đợi ta về!" "Được thôi, anh còn dám uy h·i·ế·p tôi đấy, về rồi thì xem ai thắng ai..." Lưu Đào thấy vậy, vội tránh người, ở lại thêm chút nữa, đoán chừng muốn bị g·iết người diệt khẩu mất. Một bên khác, Ngô Hải có vẻ tốt hơn Lưu Đào một chút, đưa ra băng ghi hình xong, cục trưởng liền trầm mặc, để hắn chờ tin tức. Trên internet cũng có một đám người đang hóng tin tức, kết quả ngày thứ hai không thấy động tĩnh, ngày thứ ba cũng không thấy động tĩnh... Đến ngày thứ tư, Phương Chính lại nghênh đón một nhóm kh·á·c·h nhân mới. Trần Tam Mạnh đích thân dẫn theo một đội người tới Nhất Chỉ miếu, có chuyên gia, có lãnh đạo, mỗi người đều mang theo vẻ nghi ngờ, xông vào chùa, muốn hỏi han các kiểu. Kết quả, còn chưa kịp mở miệng hỏi han gì, Độc Lang đã xông vào chùa, dừng lại quỳ lạy! Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt! Sau đó Độc Lang vẫy vẫy đuôi rồi đi! Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đống câu hỏi sắp tuôn ra thì đều biến thành dấu chấm hỏi! Bọn họ đã không biết nên hỏi cái gì nữa. Ngày thứ năm, chính phủ cuối cùng công bố một tin: "Sau khi đã xác minh, trên Nhất Chỉ sơn đúng là có một con sói, nhưng con sói này là sói hoang, không phải do tăng nhân trong chùa nuôi, mong mọi người chớ tin những lời đồn bậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận