Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 281: Làm cha

Phương Chính nói, ngồi ở dưới cây bồ đề.
Hồng hài nhi trợn tròn mắt, đây là muốn để hắn ăn xong hết chỗ này à!
Nhưng mà Hồng hài nhi cũng đành bất lực, cuối cùng vẫn kiên trì ngồi đối diện với Phương Chính, kết quả Phương Chính lại chẳng nói gì, cứ an vị ở dưới cây bồ đề ngắm trăng.
Hồng hài nhi cũng ngửa đầu nhìn theo, cái đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ cách thoát khỏi cái cảnh khốn cùng này.
"Tịnh Tâm à, ngươi nói trên mặt trăng có Hằng Nga và thỏ ngọc không?" Phương Chính đột ngột hỏi.
"Có." Hồng hài nhi đáp.
"Vậy à, ngươi từng thấy chưa?"
"Chưa thấy, chỉ nghe nói thôi."
"Vi sư cũng chỉ nghe nói thôi, ngươi đừng dừng, tiếp tục ăn đi, đói chết thì thân thể sẽ không khỏe."
Hồng hài nhi hai mắt rưng rưng, cắn một miếng, răng rắc bụp bụp...
"Tịnh Tâm à, ngươi ở thế giới kia thì nó là thế nào?"
"Núi cao, sông rộng, yêu quái thành đàn, thần tiên đi đầy trên đất, Phật Đà chẳng khác gì c·h·ó." Hồng hài nhi thuận miệng nói xấu phật một chút, sau đó mới phát hiện mình lỡ lời, thấy Phương Chính đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Phương Chính cười nói: "Đồ nhi, ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút."
Hồng hài nhi nhìn Phương Chính, rồi lại nhìn tảng đá, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, thằng nhóc này căn bản là biết mình sẽ dùng tảng đá tấn công hắn, gã này cố tình chơi xỏ mình!
Nhưng mà biết thì sao? Hồng hài nhi cũng chẳng dám vạch trần, vạch trần thì vấn đề không đơn giản chỉ là ăn tảng đá, thế là đành ngậm ngùi nước mắt tiếp tục ăn, còn bị Phương Chính ép ăn thêm hơn hai cái.
"Đồ nhi à, vi sư nghe nói khi ngươi bị Quan Thế Âm Bồ Tát mang đi, thì đã là rất lâu rồi. Tại sao lâu như vậy mà Bồ Tát lại không dạy ngươi được chút gì à?" Phương Chính hỏi.
"Sư phụ, ngươi nghĩ nhiều rồi, Bồ Tát mang ta về Nam Hải cũng không lâu, chỉ hơn ngàn năm thôi... Nhưng nàng cứ nhập định là hơn ngàn năm, rảnh đâu mà quản ta?" Hồng hài nhi bĩu môi nói.
Phương Chính kinh ngạc, quả nhiên thế giới thần tiên không phải là chuyện người phàm có thể hiểu được, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Bồ Tát là người thế nào?"
Hồng hài nhi lập tức tỉnh táo, mắt to đảo liên tục, nói: "Vậy thì lợi h·ạ·i lắm, nàng cao lớn oai vệ, toàn thân cơ bắp, n·g·ự·c nở nang, râu quai nón, tròng mắt..."
Phương Chính nghe xong, trán đầy hắc tuyến, liền mò một tảng đá lớn gần đó, "bịch" một tiếng đặt xuống trước mặt Hồng hài nhi.
Hồng hài nhi ngẩn người: "Sư phụ, người làm gì vậy? Đồ nhi đang ngồi đây mà."
Phương Chính mỉm cười, nói: "Không có gì, vi sư biết đồ đệ mình ăn khỏe, chút đồ ăn vặt này sợ ngươi ăn không no, cái này cho ngươi thêm chút thức ăn."
Hồng hài nhi nhìn Phương Chính, rồi lại nhìn tảng đá, vội vàng ho khan một tiếng nói: "Sư phụ, thật ra Bồ Tát đó là một người rất ôn hòa, như ánh nắng vậy, ấm áp. Cười thì vô cùng hiền lành, dịu dàng, đoan trang, hào phóng mà vẫn rất trang nghiêm, khiến người ta sinh lòng kính sợ..."
Phương Chính lúc này mới hài lòng nói: "Nói rất hay, nhưng ngươi lạc đề rồi, cứ tiếp tục ăn vặt đi."
Hồng hài nhi vừa khóc sướt mướt vừa nói: "Sư phụ, đồ nhi no rồi, ngày mai ăn từ từ có được không?"
"Cũng được, bần tăng đi tụng kinh." Phương Chính tùy ý đứng dậy, kết quả chân bị giữ chặt lại, cúi đầu nhìn thì thấy Hồng hài nhi đang kéo quần hắn, bộ mặt tội nghiệp nói: "Sư phụ, ta sai rồi, sau này cam đoan không làm bậy nữa, xin người tha cho ta."
Phương Chính cười khẩy một tiếng, hắn thật sự định đi tụng kinh, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Nhìn ngươi thành khẩn như vậy, thì đem chỗ đồ ăn vặt kia ăn xong, rồi đi ngủ sớm một chút."
Hồng hài nhi nghe xong, tranh thủ thời gian lấy tảng đá ra, thuần thục khanh khách nhai nuốt, sau đó lau miệng rồi chuồn mất. Hắn xem như đã nhận ra, đối đầu với Phương Chính thì chỉ tự mình tìm khổ, tốt nhất là nên bàn bạc lại sau.
Phương Chính vừa định vào Phật đường, theo bản năng lấy điện thoại ra xem thì đúng lúc có điện thoại gọi đến, số vẫn là của đứa bé đó.
Phương Chính nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhấc máy.
"Ha ha, là ba ba đấy à?" Giọng nói của đứa trẻ mang theo vẻ mong đợi.
Phương Chính khẽ mỉm cười đáp: "Ừ, là ba ba đây."
"Oa! Thật là ba ba! Mẹ mụ, mụ mụ, mụ mụ! Con gọi được cho ba ba rồi! Ba ba đang ở đầu dây bên kia đấy! Con biết ngay mà, khanh khách..." Giọng của cậu bé mang theo niềm hưng phấn tột độ, Phương Chính cảm nhận được sự vui sướng của cậu qua điện thoại. Trong khoảnh khắc ấy, Phương Chính chợt thấy, cái danh "bố láo" này dường như cũng đáng giá đấy chứ.
"Ừm?" Một giọng nói mơ hồ vang lên, rõ ràng là mẹ của cậu vừa mới ngủ dậy.
"Mẹ mụ, con gọi được điện cho ba ba rồi này. Ba ba, ba còn ở đó không ạ? Con vui quá, khi nào ba về thăm Bảo Bảo vậy? Bảo Bảo nhớ ba lắm, mụ mụ nói ba công việc bận lắm, phải đi bắt người xấu." Đứa trẻ líu ríu không ngừng.
Phương Chính cũng nghe được một vài thông tin hữu ích, trả lời: "Ba vẫn ở đây."
"Mụ mụ, ba ba vẫn ở đây, mụ muốn nói chuyện với ba ba không? Thôi, con không cho, con muốn nói chuyện với ba ba! Bảo Bảo lâu lắm rồi chưa được nói chuyện với ba ba." Cậu bé rất hăng hái, sau đó ôm điện thoại, nằm sấp vào trong chăn nói tiếp.
Phương Chính nhận ra, cậu bé này căn bản không cần hắn phải nói gì cả, cứ coi như mình là người nghe thôi, thỉnh thoảng ừ một tiếng, đáp lại một tiếng, khích lệ một chút là cậu đã rất vui vẻ rồi.
Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh ở bệnh viện nhân dân Xuân Thành, một người phụ nữ với gương mặt hốc hác đang ngồi trên xe lăn, nhìn cậu con trai đang cười tươi, lộ ra một nụ cười nhạt, xen lẫn một chút bất an. Nhưng cuối cùng chị cũng không làm gì cả, chỉ ngồi yên ở đó, lặng lẽ ngắm con trai hăng hái kể lại những điều mà chị đã nghe cả vô số lần. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị thấy con mình vui vẻ như thế.
Phương Chính qua những lời của cậu bé, cũng dần dần hiểu rõ hơn về cậu, cậu bé bị bệnh, đang nằm viện, vì không chịu uống thuốc nên đã ép mẹ phải cho mình số điện thoại của ba. Sau đó mỗi lần mẹ không chú ý, cậu đều lén lấy điện thoại ra gọi. Đáng tiếc là trước đó Phương Chính vẫn không chịu nhận, khiến cho cậu bé rất thất vọng.
Nhưng cậu cũng không hề phàn nàn, thậm chí không hề hỏi Phương Chính vì sao lại không thừa nhận, cả người cậu tràn đầy hưng phấn, kể chuyện trong nhà, kể về những người xung quanh...
"Ba ba, con kể cho ba nghe nhé, tụi con ba năm rồi không gọi điện thoại cho ba đó, ba không nhớ Bảo Bảo hả? Mà nè, ba năm trước, nhà mình có nhiều chú cảnh sát tới lắm đó... Hôm đó con cũng không biết vì sao, mụ mụ khóc buồn lắm. Sau đó... sau đó mụ mụ chân không đi được nữa, con cũng không biết vì sao." Cậu bé nói.
Phương Chính sững sờ, có rất nhiều cảnh sát tới nhà họ? Mẹ của cậu bé đau lòng? Chân không đi được? Chẳng lẽ đây là con của một t·ội p·hạm? Cha cậu bé bị b·ắ·t? Mẹ cậu bé tức giận quá hóa bệnh, rồi bị t·ê l·iệt?
Cậu bé tiếp tục: "Ba ba, ba đang ở đâu vậy, Bảo Bảo nhớ ba lắm. Bảo Bảo không muốn ăn bắp cải mỗi ngày đâu, Bảo Bảo muốn ăn th·ị·t..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận