Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 904: Phương Chính làm cha

Chương 904: Phương Chính làm cha
Đám người hóng chuyện thấy không có gì hay, từng người cũng tản đi.
Hoàn toàn không chú ý, hòa thượng áo trắng kia dẫn theo con chó lớn đi theo sau.
"Sư phụ, người nói đứa nhỏ này cầm một cái túi lá cây làm gì vậy?" Độc Lang tò mò hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Không biết, đi xem sẽ biết."
"Sư phụ, người có muốn thử đi nhận lời mời không? Biết đâu thành công, người ngay dưới núi có nhà, có vợ có con, tốt biết bao nhiêu?" Độc Lang cười hắc hắc nói.
Phương Chính nghe vậy, hai mắt hơi đảo nói: "Được thôi, con cái này, vi sư vẫn là thích tự mình nghiên cứu. Bất quá đơn thuần nhận lời mời..."
"Sư phụ, người sẽ không thật muốn đi nhận lời mời đó chứ?" Độc Lang nhìn vẻ mặt của Phương Chính, hoảng sợ nói.
Phương Chính nhướng mày lên, hỏi ngược lại: "Thế nào? Không được à?"
Độc Lang vội vàng lắc đầu nói: "Được, đi, đương nhiên đi. Vậy có phải nghĩa là, chúng ta có thể đến nhà vị tiểu thí chủ kia, ách, không đúng, là nhà người ăn cơm rồi? Không cần lo lắng bị đói nữa?"
Phương Chính trực tiếp cho nó một bạt tai, chó chết này, hình như ở cùng sóc lâu quá, cái gì cũng chỉ nhớ mỗi ăn.
Thấy tiểu nha đầu đi vào một khu nhà cũ, Phương Chính lập tức bước nhanh theo, đuổi kịp tiểu nha đầu, nói: "A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, con muốn tuyển ba ba sao?"
Tiểu nữ hài sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Phương Chính. Thấy Phương Chính là một hòa thượng đầu trọc, mà lại vẻ mặt tươi cười vô cùng ôn hòa, tuyệt không giống người xấu, lúc này mới khẽ gật đầu, có chút rụt rè nói: "Đúng vậy, bất quá con không thể trả lương cho ngươi."
Phương Chính nghe xong, lập tức vui vẻ, cười nói: "Vậy bần tăng có thể hỏi một chút, vì sao con muốn tuyển ba ba vậy?"
Tiểu nữ hài cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng nói: "Con... Con muốn một người giúp con chăm sóc mẹ, con còn nhỏ quá, con chăm sóc không được mẹ."
Phương Chính sững sờ, hắn nghĩ tới rất nhiều lý do, nghĩ tới trò đùa quái đản, cũng nghĩ tới tiểu nha đầu bị ba ba mắng, dùng cách này để trút giận. Nhưng không ngờ, lý do của nàng lại là cái này! Nhìn đôi mắt to bất lực của tiểu nha đầu trước mắt, nghĩ lại những lời nàng nói, lòng Phương Chính cũng có chút chua xót. Xoa xoa mũi nói: "Vậy... Con cảm thấy bần tăng có thể làm ba con không?"
"Ngươi?" Tiểu nữ hài ngây người, nàng không phân biệt được hòa thượng và người bình thường khác nhau như thế nào, bất quá hòa thượng trước mắt còn rất trẻ, trẻ thế nào cũng không giống ba của nàng. Nhưng hòa thượng này nhìn lại ấm áp như vậy, nhìn mà trong lòng nàng vô cùng ấm áp, đây là người ấm áp nhất trong tất cả mọi người mà nàng đã tiếp xúc mấy ngày nay. Thế là tiểu nữ hài khẽ gật đầu nói: "Có thể, nhưng mà, sau khi ngươi làm ba ta, phải giúp ta chăm sóc mẹ."
Phương Chính cười nói: "Đương nhiên, vậy, ta có thể đến nhà con xem thử không?"
"Được ạ." Tiểu nữ hài gật đầu, sau đó liếc nhìn Độc Lang đang lườm nguýt, dường như muốn nói sư phụ lừa gạt con nít, tò mò hỏi: "Đây là chó của ngươi hả?"
Phương Chính vuốt vuốt đầu to của Độc Lang nói: "Đúng vậy, đây là bần... chó của ta. Đừng thấy nó to xác, nó hiền lành lắm."
"Vậy nó có ăn nhiều không? Nhà con không có gì để ăn cả." Tiểu nữ hài có vẻ không quan tâm Độc Lang có hiền hay không, mà quan tâm hơn tới lượng ăn của nó.
Lời này vừa thốt ra, lòng Phương Chính và Độc Lang cũng đều chua xót. Những đứa trẻ bằng tuổi cô bé này, khi thấy Độc Lang đều sẽ hiếu kỳ, muốn xem nó có vui không, có cắn người không. Còn tiểu gia hỏa này, đã học cách suy nghĩ như người lớn, cân nhắc củi gạo dầu muối, cân nhắc nhà này có thể sống tiếp không. Vì sinh tồn, nàng đã học được cách buông bỏ sự trẻ con, vì sinh tồn, nàng đang tự mình thúc đẩy bản thân trưởng thành. Không thể không nói, một đứa trẻ mất đi tuổi thơ, đó là một chuyện bi ai vô cùng lớn.
Nghĩ đến đây, Độc Lang nhích tới, có chút cúi xuống, dụi dụi vào tiểu nha đầu. Biểu thị nó rất hiền lành, cũng không ăn nhiều lắm.
Phương Chính nói: "Yên tâm đi, ta đã làm ba con rồi, cơm trong nhà, đương nhiên cũng là ta lo liệu. Hơn nữa, con chó này chỉ to xác thôi, chứ lượng cơm ăn cũng không lớn."
"Thật không?" Tiểu nha đầu nghe Phương Chính nói bao ăn cơm, đôi mắt lập tức sáng lên, khuôn mặt nhỏ vốn đầy ưu sầu cũng nở nụ cười, trong mắt to thêm vài phần hy vọng.
Phương Chính cười nói: "Đương nhiên, đi thôi, về nhà xem thử đi. Ta làm ba con, cũng có tư cách nhìn xem nhà của chúng ta ra sao chứ? À, con tên gì?"
"Con tên Phương Khả, mọi người gọi con Khả Khả." Phương Khả vui vẻ nói.
Phương Chính ngạc nhiên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, đây là duyên phận sao? Khả Khả vậy mà cũng họ Phương...
Phương Chính nheo mắt nói: "Xem ra chúng ta thật sự có duyên đó, ta tên Phương Chính."
"Phương Chính? Oa, ta tên Phương Khả, người tên Phương Chính? Oa..." Phương Khả che mặt cười, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, có lẽ nàng cũng cảm thấy đây là một loại duyên phận do ông trời sắp đặt.
Phương Chính có thể cảm nhận được, mối quan hệ giữa Phương Khả với hắn dường như thân thiết hơn không ít, Phương Khả cũng lộ ra vui vẻ lạ thường, nói: "Đi đi đi, con dẫn người đi gặp mẹ. Mẹ nhất định sẽ rất vui..."
Phương Khả nói xong, nhún nhảy chạy về phía trước, lúc này nàng mới có chút tính trẻ con của một cô bé.
Độc Lang đến gần Phương Chính, thấp giọng nói: "Sư phụ, Phương Khả như vậy mới đáng yêu, lúc trước nhìn mà thấy xót xa, trong lòng khó chịu."
Phương Chính xoa đầu Độc Lang nói: "Đây là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng rất đáng kính, đi thôi, đi xem nhà nàng thế nào."
Nói xong, Phương Chính dẫn Độc Lang đi theo.
Nhà Phương Khả ở lầu ba, tiểu gia hỏa bước đi rất nhanh, leo cầu thang cứ như một con khỉ nhỏ, vèo vèo liền lên. Độc Lang theo phía sau, phòng ngừa Phương Khả sơ ý bị ngã hoặc bị trượt.
Đi đến lầu ba, Phương Khả từ trong quần áo rút ra một chiếc chìa khóa treo trên sợi dây đỏ, kiễng chân mở cửa, sau đó vui vẻ chạy vào, vừa chạy vừa gọi: "Mẹ ơi, con tìm được ba ba rồi, mẹ ơi con tìm được ba ba rồi..." Tiểu nữ hài chạy thẳng vào phòng trong, đồng thời trong phòng truyền ra tiếng ho của một giọng nữ, mang theo vài phần nghiêm túc, lo lắng và có chút sợ hãi: "Ba ba nào? Khụ khụ... Khả Khả, con đang nói cái gì vậy?"
Phương Chính kéo đuôi Độc Lang lại, vốn muốn xông vào theo, mặc dù Khả Khả công nhận bọn họ, nhưng dù sao Khả Khả vẫn còn là một đứa trẻ. Trong nhà còn có người, bọn họ cuối cùng thuộc về khách không mời mà đến. Với bất cứ người bình thường nào, ấn tượng đầu tiên đều là coi bọn họ là người xấu, ít nhất cũng phải có sự đề phòng. Dù sao, chuyện nhận lời mời ba ba, đặt vào hoàn cảnh nào cũng có vẻ hoang đường.
Ngay cả một người phụ nữ trẻ mang theo con nhỏ, còn chưa chắc tìm được người thích hợp kết hôn, huống chi là một người phụ nữ bệnh tật mang theo con nhỏ?
Phương Chính không vội đi vào, mà cho người phụ nữ bên trong đủ thời gian giảm xóc. Còn hắn thì quan sát tỉ mỉ mọi thứ trong phòng, căn phòng không nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất rộng, nhìn những họa tiết trang trí thì trước đây chắc là rất khang trang. Gia đình này cũng từng giàu có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận