Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 500: Một đám không có tiền đồ đồ chơi

Phương Chính nói: "Có chút tướng ăn, không ai tranh với ngươi! Cái mông hạ xuống đi, đừng có lộn xộn nữa."
Độc Lang như tên trộm đổi hướng khác, rồi ngồi im ở đó, cố gắng cúi đầu ăn cơm! Chỉ có điều tên này rất để ý, mắt láo liên nhìn xung quanh, sợ lại bị đánh lén.
Phương Chính lại nhìn sang Hầu Tử còn đang ăn vụng, gõ vào đầu Hầu Tử nói: "Tịnh Chân, dùng đôi đũa này đi."
Hầu Tử đang mải mê ăn vụng, căn bản không để ý Phương Chính cầm đũa làm gì, thấy sư phụ quan tâm mình, quan trọng là có vẻ như chưa phát hiện mình ăn vụng, trong lòng có chút chột dạ, lập tức cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, ăn ngon lành.
Độc Lang cứ ngẩng cổ lên nhìn, thấy vậy, con ngươi hơi híp lại, nhếch miệng cười một tiếng, đắc ý... Quả nhiên, làm chuyện xấu đều sẽ bị phạt, gặp phải ông sư phụ hãm hại thế này, chỉ cần phạm sai lầm, chắc chắn sẽ bị hố! Bất quá Độc Lang dự định, ăn cơm xong, sẽ hảo tâm nói cho sư đệ Tịnh Chân đáng yêu biết.
Phương Chính lại nhìn về phía Hồng Hài Nhi khiến người ta không bớt lo nhất, rồi Phương Chính vui vẻ...
Chỉ thấy một tiểu la lỵ ngồi bên cạnh Hồng Hài Nhi, không ngừng gắp thức ăn cho hắn, sau đó tên nhóc ngỗ nghịch kia đỏ mặt, lần đầu tiên, ngồi ngay ngắn ở đó, chậm rãi ăn đồ... Nhìn ánh mắt của gia hỏa này, Phương Chính biết, đứa nhỏ này không hề động xuân tâm, mà là tự dưng xấu hổ! Xem ra, tên nhóc ngỗ nghịch này vẫn còn chuyện xưa... Tìm thời gian, Phương Chính sẽ đào xới ra. Nếu không ngọn lửa bát quái trong lòng, khó mà tắt được a!
Một bữa cơm Phương Chính ăn hết sức thoải mái, ăn uống no đủ, chúc phúc cho Dương Hoa và một đứa trẻ khác, rồi Phương Chính mang các đồ đệ chuẩn bị trở về núi.
Đúng lúc này, ở phía xa thôn, tại một trường tiểu học hoang phế, đột nhiên vang lên tiếng nhạc, pháo nổ lách tách, âm thanh không ngớt. Điệu nhị nhân chuyển đặc biệt, truyền khắp cả thôn.
Hồng Hài Nhi tò mò hỏi: "Sư phụ, chúng ta không qua xem thử sao?"
Phương Chính liếc mắt nhìn nơi xa, lắc đầu nói: "Không đi!"
"Sư phụ, nghe có vẻ náo nhiệt lắm a, con rất muốn đi xem." Con sóc đứng trên vai Phương Chính, nhón chân lên, cố gắng nhìn về phía xa.
Độc Lang cũng nói: "Sư phụ, chúng ta vẫn chưa được xem đâu."
"Các ngươi thật muốn xem?" Phương Chính nghĩ ngợi, đây cũng là một dịp trải nghiệm hiếm có, cho bọn hắn đi xem cũng tốt.
Phương Chính hỏi thử, Hầu Tử, con sóc, Độc Lang, Hồng Hài Nhi cùng gật đầu.
"Được rồi, vậy đi xem đi." Phương Chính gật gật đầu, mang mấy đồ đệ đến trường học.
Còn chưa đến nơi, đã thấy trước cửa trường, có người đang che dù, kéo một sợi dây điện dài, một cái tủ lạnh lớn đặt ở đó, đã dán bảng hiệu: "Đồ uống lạnh, kem, kem ly! Bia ướp lạnh!"
Quay người lại, đi vào trường, bên trong thì dùng bục chủ tịch nguyên bản, thay bằng sân khấu. Từ xưa đến nay đều như vậy, trong thôn chiếu phim, mời nhị nhân chuyển hay hát tuồng đều dùng cái bục này. Sau khi trường học đóng cửa, nó đã hoàn toàn trở thành trung tâm hoạt động.
"Sư phụ, trường học này rất tốt a, sao lại hoang phế vậy?" Hồng Hài Nhi nhìn ngôi trường đã rách nát, dãy nhà cấp thấp, kính vỡ vụn, trên bàn ghế một lớp bụi... Có chút khó hiểu hỏi.
Phương Chính nói: "Con nhìn xem bên dưới sân khấu toàn là những ai đang ngồi."
Hồng Hài Nhi nhìn lại, thấy bên dưới sân khấu, rất nhiều người tự mang ghế ngồi ở đó, bất quá những người ngồi ở đây, thanh niên tráng niên không có mấy người, đa phần là người năm sáu mươi tuổi, nhỏ hơn một chút thì là trẻ hai ba tuổi, trẻ lớn hơn một chút thì cũng chỉ có vài đứa, đang mang theo một đám nhóc chạy trước chơi đùa.
Phương Chính nói: "Thời đại đang phát triển, người trẻ trong thôn vì kiếm tiền nhiều hơn, mưu cầu phát triển tốt hơn, đều ra thành phố lớn. Người ở thành phố lớn, công việc ở thành phố lớn, tất cả đều ở thành phố lớn... Kết hôn sinh con, nuôi dạy con cái tự nhiên cũng ở thành phố lớn. Thế nên, người trong thôn đi ra càng ngày càng nhiều, số người trở về càng ngày càng ít, còn lại đều là mấy ông bà già không nỡ rời quê hương. Có những người già trông cháu tạm thời cho con cháu, đợi chúng lớn một chút, liền đưa ra thành phố đi học. Khi vi sư còn nhỏ, trong ngôi trường này, một lớp có hai ban, mỗi ban hơn ba mươi người, khi đó náo nhiệt lắm... Bọn trẻ chúng ta, bị dân làng gọi là tai họa. Đi đến đâu gây họa đến đó, đuổi gà đuổi chó, lấy bùn trát tường, đào hầm trong đống rơm, đào bẫy trong đống tuyết, hồi đó đã hãm không ít người. Nhưng bây giờ... Cả thôn không có mấy đứa trẻ trong độ tuổi. Trường học này nếu còn mở, cũng chỉ có ba năm học sinh, mở làm gì? Trước kia một thôn hoặc hai ba thôn mới có một trường, giờ là mười thôn mới có một trường. Bởi vậy, rất nhiều ngôi trường như thế này đều hoang phế." Phương Chính nói đến đây, cũng thổn thức không thôi, thở dài một hơi.
Hồng Hài Nhi gật gù đắc ý nói: "Nếu như những người già này không có, trong thôn còn ai không? Có phải cũng phải mấy thôn chung nhau không?"
Phương Chính không nói gì, nhưng hắn biết, những lời của Hồng Hài Nhi rất có thể sẽ trở thành sự thật... Thật đến lúc đó, cảnh tượng sẽ như thế nào? Phương Chính vẫn cho rằng, nhân tài là nền tảng của một xã hội, không có người, tất cả đều vô nghĩa.
Đúng lúc này, ba tiếng chiêng vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đồng thời Dương Hoa chạy tới chào hỏi Phương Chính, giành vị trí phía trước, để không chắn người xem phía sau, hai ba hàng ghế phía trước đều trải báo lên, mọi người ngồi lên báo.
Phía sau là bàn ghế, hoặc là ghế nằm để ngồi, rồi đến băng ghế cao đặt thẳng đứng, và những người đứng xem. Trên tường, trên cây cũng có người, nhưng không phải chính quy.
Phương Chính ngồi xong, Dương Hoa cũng đưa chút trái cây, Phương Chính nói cảm ơn liên tục.
Mặc dù Dương Hoa chuẩn bị rất nhiều, nhưng vẫn có mấy người dân thôn làm ăn, đủ loại kem, kem ly, bia nước ngọt, hạt dưa, gói cay các loại đi qua đi lại bán, cộng thêm mấy đứa nhỏ nô đùa chạy nhảy, trên sân khấu liên tục thử các loại âm thanh, khung cảnh hỗn loạn nhưng lại náo nhiệt vô cùng, bầu không khí rất sôi động.
Một người đầu trọc bước lên sân khấu, thử mic xong, hét lớn một tiếng: "Các vị hương thân phụ lão, các vị huynh đệ tỷ muội, các vị là phụ mẫu của tôi, tại hạ Triệu Ngũ, Triệu ánh sáng lấp lánh, xin gửi lời chào tới mọi người!"
"Tốt!"
"Hay!"
"Sao không quỳ một cái?"
Phía dưới hùa theo ồn ào, rõ ràng đều quen biết Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ ha ha cười nói: "Triệu Ngũ tôi trên trời lạy trời, dưới đất quỳ đất, giữa thì chỉ quỳ nhân dân tệ, chỉ cần anh quăng vài tỷ, tôi quỳ một chút cũng không sao. Tới đi, dùng tiền đập chết tôi đi!"
Mọi người đồng loạt nhếch mép...
Triệu Ngũ tiếp tục nói: "Được rồi, Triệu Ngũ tôi đầu trọc, không có lông, không phải soái ca, không có mỹ nữ, nên sẽ không đứng đây làm trò cười cho mọi người. Bây giờ, tôi chỉ hỏi một câu, mọi người muốn xem cô nương xinh đẹp, hay gia môn oai hùng tráng kiện?!"
"Gia môn!" Mọi người cùng nhau hô.
"Một đám không có tiền đồ đồ chơi! Đều dẫn vợ tới cả à?" Triệu Ngũ cười mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận