Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 680: 1 Bộ Thiên đường

Chương 680: Một Bước Lên Thiên Đường Triệu Du Dân cười khổ nói: "Ngươi cũng đừng có móc mỉa ta, là con nít hay là máy gặt đập liên hợp, ta còn không nhận ra sao? Ảnh chụp gửi cho ngươi rồi, tự mình ngươi xem đi..."
Nguyễn Tương Hà cười lạnh một tiếng, mở ảnh ra xem, trong đầu nàng đã nhanh chóng nghĩ ra vô số câu thoại để mỉa mai Triệu Du Dân, chỉ chờ xem xong là bắt đầu xả. Đương nhiên, xả này không phải là mắng, mà là từ góc độ của nàng, làm công tác tư tưởng cho Triệu Du Dân... Chỉ là cái giọng điệu thôi. Dù sao hai người là bạn học cũ, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, kết hôn sinh con, sống chung mấy chục năm, tính tình của nhau đều hiểu rõ, sớm đã quen rồi. Mắng thật thì cũng là mắng mà thôi...
Nhưng mà giây tiếp theo, Nguyễn Tương Hà trợn tròn mắt, hình ảnh siêu âm tuy có hơi mờ, nhưng cái thứ này nhìn ngang nhìn dọc đều không giống đứa trẻ chút nào, trông thế nào cũng giống một cái máy móc to lớn! Nếu như cẩn thận phân biệt thì lại hơi giống cái máy gặt đập liên hợp...
"Sao? Là đứa trẻ hay là máy gặt đập liên hợp?" Triệu Du Dân chế giễu hỏi.
"Ngươi chắc chắn không phải đang lấy máy liên hợp thu hoạch ra?" Nguyễn Tương Hà khó được hài hước một câu.
Triệu Du Dân nói: "Là bác sĩ của bệnh viện chúng ta lấy, cụ thể ở cái máy nào thì ta không biết. Sao, muốn đi điều tra xem rốt cuộc là cái gì không?"
Nguyễn Tương Hà hừ lạnh một tiếng nói: "Không phải là do chỉnh sửa ảnh đấy chứ?"
Cuối cùng, hai người vẫn là tới, chỉ là Nguyễn Tương Hà trong lòng vốn không xem lời Triệu Du Dân là thật, chỉ cho rằng cái ông già nghịch ngợm này tốn công làm ảnh đã qua chỉnh sửa, tìm lý do để lừa cô tới gặp mặt mà thôi. Dù sao, hai người làm việc ở hai bệnh viện khác nhau, cơ hội gặp mặt quá ít.
Nhưng mà trên đường đi, cho dù là Triệu Du Dân hay là cô y tá Giang Đình, đều kể đủ thứ chuyện thần kỳ trên núi, cùng đủ thứ bệnh lạ, thậm chí có một cô bé rõ ràng đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, kết quả tới Nhất Chỉ Tự thì lại khỏi hẳn!
Nghe càng nhiều, Nguyễn Tương Hà lại càng cảm thấy chuyện này không giống như Triệu Du Dân đang gạt cô, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm lại nói cho cô biết rằng trên đời này có cao tăng, chứ không có thần thông! Bởi vì cô đã từng cho quá nhiều cao tăng xem bệnh rồi... Ngay cả những cao tăng trong các đại chùa cũng còn phải xem bệnh, một hòa thượng ở một ngôi chùa nhỏ, có thể có năng lực gì chứ?
Nguyễn Tương Hà ôm một bụng nghi hoặc đi trên đường núi, nhưng mà đi một mạch nhìn một hồi, vốn thấy cái nơi này xa xôi, trong lòng càng thêm chắc chắn là bị lừa.
Nhưng mà lúc bước vào thôn sau Nhất Chỉ Tự, lòng cô lại tràn đầy rung động!
Bên ngoài thôn Nhất Chỉ nhìn không có gì, nhưng mà tinh thần của cả thôn dân lại khiến cô kinh ngạc, trên mặt của tất cả thôn dân đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, người thì cho gà ăn cho vịt ăn, người thì chăn heo thả ngỗng, khí thế vô cùng sung mãn, giữa bọn họ cũng không giống với những thôn khác, hoặc là lười nhác, hoặc là đánh bài, hoặc là khoác lác.
Mỗi lần đi ngang qua người thôn, đều nghe thấy họ nói chuyện làm giàu, nuôi gà gì, nuôi thế nào, cây cối gì hay bị sâu bệnh thì làm thế nào, nhưng nhiều nhất thì vẫn là ngồi một chỗ, một tay cầm dao khắc, một tay cầm thanh trúc, tỉ mỉ khắc cái gì đó.
Lại thêm thỉnh thoảng lại có các loại xe tới, có người tới du lịch...
Nguyễn Tương Hà có chút hoảng hốt, đây quả thực là một thôn nhỏ hẻo lánh sao? Sao thôn này lại có thể náo nhiệt như thế được?
Nguyễn Tương Hà trò chuyện với vài người trong thôn, bóng gió hỏi thăm một số chuyện, kết quả càng hỏi lòng càng thêm nghi hoặc. Đông Bắc có trúc sao? Trên núi ở Đông Bắc có cây bồ đề à? Trong chùa không chỉ có hòa thượng, mà còn có một con sói, một con khỉ, một con sóc, và một đứa trẻ con nữa à? Sao nghe giống truyện huyền huyễn thế?
Nguyễn Tương Hà tuy thường xuyên xem tin tức, nhưng mà cô chưa từng đọc sách báo giải trí, cô chỉ xem tin tức thế giới, quốc gia đại sự và tài liệu về y học thôi.
Nhất Chỉ Tự dù có chút danh tiếng, thậm chí đã lên cả tin tức rồi, nhưng mà cô thật sự không để ý. Có thể lướt qua một chút thôi, lại không để trong lòng, bây giờ sớm quên mất rồi...
Nhưng mà hiện tại...
Nhìn dưới núi, rừng trúc xanh mướt một vùng, cho dù là gió thu lạnh buốt, mang theo một chút ý lạnh, cũng chỉ làm rụng một vài lá trúc Hàn thôi, chứ không thể khiến một mảng rừng trúc lớn này bị chết cóng được.
Nguyễn Tương Hà hoảng hốt, đây thực sự là Đông Bắc sao?
Ba người vừa nói chuyện vừa đi, đến trên đỉnh núi, Nguyễn Tương Hà nhìn ngôi chùa nhỏ phía xa, cùng với rừng trúc Hàn phía sau, cái hoa cái lớn trong chùa, cây bồ đề xanh mướt, một lần nữa lại bị chấn động. Cảnh tượng trước mắt có chút quá huyền ảo, giống như là đang nằm mơ. Ngôi chùa này tựa hồ như đang thách thức sự nhận thức của cô đối với thế giới tự nhiên vậy...
Kỳ thực, không chỉ Nguyễn Tương Hà, mà ngay cả Triệu Du Dân cũng bị rừng trúc và cây bồ đề làm cho kinh ngạc, dù Triệu Du Dân đã sớm nghe nói, nhưng đến khi nhìn thấy tận mắt, vẫn là bị bất ngờ.
Ba người đi tới trước cổng chùa Nhất Chỉ, nhìn vào trong ngoài những lầu chuông và gác canh ra, chính là hai cây La Hán ở bên trái và bên phải cổng! Tuy thời gian không lâu, nhưng mà khi thấm nhuần khí phật, hai cây La Hán đã cao tới hai mét, to bằng bắp tay. Điểm chính là gió thu thổi, ngân hạnh lá vàng rực cả một vùng!
Ở Đông Bắc, ngân hạnh cũng không tính là gì hiếm có, có một vài thành phố trồng đầy đường... Nhưng hai cây trước mặt này thì khác, lá cây vàng óng rực rỡ, đỏ rực như những ngọn lửa màu vàng đang bùng cháy trên tán cây, muốn làm như không thấy cũng không được!
Nguyễn Tương Hà tiến tới quan sát kỹ càng một lượt, càng nhìn càng ngạc nhiên, không nhịn được khen: "Cây này nuôi tốt thật, trong số ngân hạnh thì có thể coi như quý tộc của các loài quý tộc rồi, đẹp quá. Cũng không biết ngôi chùa này nuôi bằng cách nào nữa..."
Triệu Du Dân cũng nói: "Chính xác là vậy, đã xem không ít ngân hạnh, nhưng mà về mặt phẩm tướng, đây chắc chắn là cây tốt nhất rồi. Cái này mà mang ra ngoài, không biết bao nhiêu người thích ngân hạnh phải nguyện ý bỏ ra ngàn vàng."
Giang Đình không hiểu mấy chuyện này, hai viện trưởng đang ở đây, cô cũng không tiện mở miệng nói lung tung, chỉ là đôi mắt chớp chớp nhìn cây ngân hạnh trước mắt, thầm nghĩ: "Trụ trì Phương Chính thật sự là thần nhân, núi Nhất Chỉ, chùa Nhất Chỉ này càng ngày càng thần bí rồi." Trong lòng đối với Phương Chính cũng ngày càng thêm hiếu kỳ, tiểu hòa thượng này, rốt cuộc là người thế nào? Sao thứ gì rơi vào tay hắn đều trở nên khác thường thế nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giang Đình liếc nhìn lầu chuông và gác canh, đó là do tên mập cùng con khỉ quyên tặng, đối với hai thứ này, cô rất hiểu rõ. Nhưng càng nhìn càng cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng là mới xây mà sao lại tản ra một vẻ cổ kính ngàn năm? Còn có chùa Nhất Chỉ cũng vậy, lần trước tới chỉ cảm thấy nhà cửa rất mới, nhưng tới gần thì trong lòng sẽ yên tĩnh và thoải mái. Nhưng mà hôm nay nhìn lại, lại mang vẻ trang nghiêm như chùa cổ, khiến người không thể xâm phạm. Mà cái cảm giác này, cô chỉ có thể cảm nhận được trong các chùa cổ ngàn năm mà thôi...
Mấy người mang theo một bụng nghi hoặc, đi vào chùa Nhất Chỉ.
Vừa bước vào chùa Nhất Chỉ, Nguyễn Tương Hà lại có cảm giác như lên một Bước Thiên Đường, ở bên ngoài chùa, trong lòng chưa có chút lo âu nào, nhưng mà một khi bước vào thì tâm tình lại yên tĩnh đi nhiều. Giống như là qua bộ lọc, dòng nước đục sau khi lọc sẽ lập tức trở nên trong hơn. Tuy trong lòng vẫn còn chút tạp niệm, nhưng so với lúc trước, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận