Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 830: Chính nghĩa phản kích

Vu đạo nói: "Tỉnh Nghiên là người thế nào mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chuyện này nàng sẽ không nói dối. Mọi người lo lắng, chẳng qua là Tỉnh Nghiên cũng chưa điều tra rõ tình huống, đưa ra phán đoán sai lầm mà thôi. Nói thẳng ra, người khác thì ta còn phải nghĩ lại, nhưng là Phương Chính trụ trì, ta tin!"
"Thế nhưng mà, chỉ có một mình hắn làm chứng, cái này..." Dịch Đường Thủy có chút do dự.
"Chỉ có mình hắn đã đủ rồi! Ta cũng tin!" Đúng lúc này, Lý Tuyết Anh xuất hiện!
"Tuyết Anh tỷ? Chị cũng tin sao?" Dịch Đường Thủy và cả bánh bao hấp nhỏ cũng ngây người ra.
Tiểu cơ linh thấy vậy, lập tức nói: "Tôi cũng tin! Hơn nữa, tôi mới vừa thảo luận với mấy người bạn, bọn tôi đều tin! Đoàn làm phim "Khuynh Thành" bản gốc của chúng tôi, ủng hộ đại sư Phương Chính, lật mặt cái tên không biết xấu hổ kia!"
"Ách, cậu chạy đi lôi kéo người à?" Bánh bao hấp nhỏ lập tức hết cách, còn chưa kịp bày tỏ thái độ đã đi lôi kéo người, tên này rốt cuộc có bao nhiêu tin tưởng vào vị hòa thượng này vậy? Thấy hai đại lão đều tin tưởng Phương Chính như thế, cô không khỏi hiếu kỳ, vị hòa thượng này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể ảnh hưởng nhiều người đến vậy?
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, đa tạ hai vị thí chủ."
"Phương Chính trụ trì, cứ yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi. Cứ chờ mà xem kịch đi!" Lý Tuyết Anh nói.
Vu đạo ha ha cười nói: "Ôi chao, ta không có mấy fan hâm mộ, cũng đến xem chút náo nhiệt cho vui."
Hai người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ, trong nhất thời người hưởng ứng đã lên tới hơn mười ngôi sao, hơn nữa bên trong có rất nhiều người là những minh tinh nổi tiếng! Những người này trước đó không nói gì, cũng là đang điều tra tình hình thực tế, bây giờ Lý Tuyết Anh và Vu đạo đều đứng ra, bọn họ biết, chuyện này tám phần là sự thật. Bất quá vẫn còn một số người quyết định, đi xem một chút rồi mới quyết định sư phụ có ra tay hay không.
Dù thế, Phương Chính cũng đã hài lòng cười, mặc kệ những Tỉnh Nghiên, Vương Đại Hữu đang há hốc mồm trợn mắt kia.
Phương Chính lấy điện thoại di động ra, đăng một bài lên vòng bạn bè: "Dư luận có thể giết người cũng có thể cứu người, là đao đồ hay là đao thủ hộ, chỉ tại một ý niệm. A Di Đà Phật, chân tướng ở nơi đây, xin chư vị thí chủ ra tay tương trợ."
Phương Chính đăng bài này, cũng chỉ là cảm thán một chút mà thôi, còn về chuyện tương trợ này, cũng chỉ là nói thuận miệng. Hắn biết rõ vòng bạn bè của mình, ngoại trừ mấy người như Lý Tuyết Anh, Vu đạo có sức ảnh hưởng, thì người khác có vẻ như cũng chỉ có thể giúp hô hai tiếng mà thôi.
Nhưng mà Phương Chính không ngờ tới, một tiếng hô này của hắn, lại gọi tới một người!
"Mã Quyên, đại sư bị ức hiếp, chuyện này cậu có quản không?" Triệu Đại Đồng đẩy cửa phòng Mã Quyên ra, lớn giọng kêu lên. Sau lưng thì dì quản ký túc mang theo chổi, vừa xông vào đã đánh cho tên lưu manh một trận nhừ tử...
Mã Quyên sững sờ, nhanh chóng che chở Triệu Đại Đồng lại, hỏi han tình hình, vội lấy điện thoại ra xem, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy tên khốn kiếp này, quá đáng lắm rồi! Cứ chờ mà xem!"
Nói xong, Mã Quyên lấy điện thoại gọi ra ngoài, nói lại tình hình, kết quả người đối diện ha ha cười nói: "Chuyện này bọn ta đều biết cả, ảnh hưởng rất lớn, cũng thật không hay. Cứ yên tâm đi, đang cho chạy quy trình đây. Có lẽ pháp luật vẫn có chỗ không kiện toàn, nhưng trên thế giới này, tuyệt đối không có chỗ nào nằm ngoài pháp luật! Hắn, sẽ phải trả cái giá rất đắt."
Mã Quyên nghe xong, lập tức cười: "Cảm ơn lão ba, con biết ba sẽ không làm con thất vọng."
"Con nhóc thối, chỉ giỏi ăn nói ngọt." Bên kia truyền đến một tiếng mắng nhẹ.
Mã Quyên ra dấu với Triệu Đại Đồng: "Mọi thứ ok, cứ chờ nghênh chiến đi!"
Phương Vân Tĩnh nghe xong, vội vàng lấy điện thoại và máy tính ra, bắt đầu đăng bài trong diễn đàn trường để lên tiếng ủng hộ Phương Chính. Phương Vân Tĩnh có sức ảnh hưởng lớn trong trường, hô một tiếng thì có vô số người hưởng ứng! Một mình sinh viên thì nhỏ bé, nhưng khi một đám sinh viên đoàn kết lại thì, bạn sẽ thấy, một sinh viên có đồng học, mà đồng học thì còn có đồng học khác nữa... Và giữa các sinh viên, giữa các trường học có một mạng lưới vô hình kết nối lẫn nhau! Cuối cùng bài viết của Phương Vân Tĩnh được đăng lại trên khắp các trường đại học cả nước, số người hưởng ứng vô kể!
Bất quá, vẫn có người ra tay nhanh hơn!
Tỉnh Nghiên mới đăng được hai câu lên nhóm chat lớn, đã có người cười nhạo: "Tỉnh Nghiên, không cần nói nữa, chuyện này chúng tôi đều biết. Chúng tôi đã ra tay rồi, cô cứ chờ xem kịch vui đi!"
Tỉnh Nghiên sững sờ, thì ra mình là dư thừa à!
Cái mặt đang định đắc ý của ta chưa được mấy giây, một tin trên Microblogging đã bị đẩy lên top tìm kiếm số một trong nháy mắt! Dòng chữ kia viết rõ ràng: "Vụ án đánh người ở Cổ Lâm, đây mới là sự thật!"
Ta vốn muốn mặt vội ấn mở xem thử, mặt lập tức đen thui!
Đây cũng là một bài đăng của một đại V, người này tên là Không Tin Số Mệnh! Không Tin Số Mệnh không hề đăng chuyện của Vương Đại Hữu bên kia, mà đứng cạnh một công trường, bên cạnh có rất nhiều công nhân đội mũ bảo hộ.
"Mọi người khỏe, tôi là Không Tin Số Mệnh. Sáng nay, ở Cổ Lâm xảy ra một vụ đánh người gây xôn xao dư luận. Nhưng có lẽ mọi người không biết, trước đó bên sân vận động cũng xảy ra vụ nổ lớn. Lúc đó, rất nhiều bạn bè truyền thông đều qua bên kia phỏng vấn, ai ngờ, bên này lại xảy ra sự cố khác. Con người tôi trước giờ không dễ tin lời người khác, nhất là mấy tin vừa nhìn đã thấy hoang đường. Giết người giữa đường, một mạng đổi hai mạng, có ô dù lớn chống lưng, cảnh sát không dám bắt? Chuyện này đúng là một chuyện cười lớn! Chư vị, nếu bạn có ô dù lớn, chống lưng lớn, lớn đến nỗi giết người ngoài đường cảnh sát cũng không dám bắt thì, bạn nghĩ cảnh sát còn đứng đó vây xem nữa à? Tôi không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, tự động não suy nghĩ một chút đi.
Chỗ tôi đang đứng là nơi Vương Đại Hữu từng làm việc, bên cạnh tôi đây là nhân viên tạp vụ của hắn, mọi người nghe thử bọn họ nói thế nào nhé."
"Chào mọi người, tôi là nhân viên tạp vụ của Vương Đại Hữu, Vương Đại Hữu là một người thật thà. Lần này, anh ấy thật sự không còn cách nào khác nữa..."
"Chào mọi người, tôi là đồng hương của Vương Đại Hữu, những gì Vương Đại Hữu nói là thật. Anh ấy thật sự không hề làm, hễ có một chút biện pháp, anh ấy cũng sẽ không đi đến con đường này. Tôi tin anh ấy không cố ý."
Từng nhân viên tạp vụ lần lượt bước lên, kể lại chuyện Vương Đại Hữu ở công trường, làm việc không kể ngày đêm thế nào, nhiều lần mệt đến ngã quỵ. Mùa hè nóng bức, mùa đông tay đông đến nứt nẻ... Mà tất cả những điều này, chỉ muốn gia đình mình có cuộc sống tốt hơn, muốn vợ con có cuộc sống thoải mái hơn. Như vậy thì có gì sai chứ? Nhưng kết quả là, lại phát hiện ra, chẳng có gì cả! Nhìn thấy con cái đi vào cõi chết, mà lại bất lực, cảm giác đó, có ai nghĩ đến chưa?
Ta vốn muốn mặt thấy vậy, biết chuyện không xong rồi, vội vàng vào bình luận dưới bài của Không Tin Số Mệnh: "Không Tin Số Mệnh, thuê một đám tạp vụ giả đến, anh có ý gì vậy hả?"
Không Tin Số Mệnh cũng không trả lời hắn, mà trực tiếp đăng video thứ hai: "Mọi người nhất định rất hiếu kỳ, tại sao tôi lại đứng ra vào lúc này. Thực ra, lần này không chỉ có mình tôi đứng ra, mà là tất cả những người có tinh thần trọng nghĩa đều đứng ra! Chúng tôi tuyệt đối không cho phép, một con cá thối làm hỏng nồi canh nóng của chúng ta! Mạng lưới cho chúng ta sự tiện lợi, cho chúng ta có miếng ăn, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với nó! Ta vốn muốn mặt, cậu đừng có để tôi phải lên tiếng. Video cậu đăng tôi đều xem cả, cậu toàn tìm những kẻ không dám lộ mặt có đúng không? Nhưng những người tôi phỏng vấn đây dám! Mọi người hãy xem thử video của hắn đi, mấy người kia đều nghe kể lại, chứ có ai tận mắt chứng kiến đâu! Thật đúng là trò cười, lúc nào tin đồn cũng có thể coi là chứng cứ kết tội người khác thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận